watch sexy videos at nza-vids!
Girl And Boy (full)

Tên fic : Girl And Boy

Tác giả : ai99

Nguồn : 4H

Summary (theo suy nghĩ của Moon - người được t/g đồng ý cho post bên Truongton.net) : fic rất hay , nhẹ nhàng , quá khứ và kí ức xen lẫn hiện tại . Nếu pạn chú ý đọc kĩ sẽ cảm nhận đc cái hay của nó ~^^~

chap 1 ~ 6 :

CHAP 1: Tứ diệp thảo

Tôi không thể bao giờ cũng cười như cậu nghĩ...

...

- Chúng ta đi tìm tứ diệp thảo đi!!- cô bé hớn hở.

- Để làm gì?- câu bé nhăn nhó.

- Đi đi mà, đó là cỏ may mắn đó!- cô bé cầm tay cô bé kéo đi.

- Cậu thật rắc rối!!...

...

Đã tìm lâu thế rồi mà không được!- cậu bé nhăn nhó.

Không!! Tớ phải tìm cho được...

Trên cánh đồng có 1 cô bé đang lọ mọ tùng bước chân, lật từng nhánh cỏ, và một cậu bé đang nằm dang tay đăm chiêu nhìn mảnh trời xanh... yên bình...

Về thôi!! - cậu bé bật dậy

Một lát nữa!! - cô bé nài nỉ.

Dứt khoát không!! - câu bé cầm tay cô bé lôi đi...

Gió lay làm cả cánh đồng như gợn sóng nhè nhẹ, trong ánh hoàng hôn, hai đứa trẻ đang bước đi, trong đó đứa bé gái đang mỉm cười... mỉm cười......

...

Này, mình đi theo với... 1cái bóng bé xíu đuổi theo 1 cái bóng bé xíu...

Rắc rối!! - Cậu bé phán đúng hai chữ rồi lại cặm cụi bước đi.

Chờ với!! - cô bé chạy lẽo đẽo, bước chân ngắn cũn... cậu bé cũng chẳng chậm lại.

Cậu đi đâu vội thế??

Tìm cỏ ba lá!! - cậu bé trả lời.

Một nụ cười bỗng hiện trên môi cô bé!!

...

Muộn rồi về thôi!! Mặt trời đi ngủ rồi...

Không! Tôi phải tìm cho bằng được!!

Mình về thôi!!

Cậu thật lằng nhằng đó!! Muốn về thì tự về một mình đi. Có phải tôi bắt cạu đi theo đâu!! - cậu bé nhíu mày.

Vậy thì... tôi về!! - cô bé bực tức quay lưng đi...

Đêm hôm đó có một cô bé trằn trọc không ngủ được...

..."cậu ấy có giận mình không nhỉ?"...

Sáng sớm mai, khi mặt trời vừa thức giấc đã thấy một cái bóng nhỏ cặm cúi trên cánh đồng cỏ...

Tặng cậu tứ diệp thảo. Đừng giận mình nữa nhé!!

Cậu bé nhíu mày...

Đừng giận mình nữa!! Cô bé nài nỉ... rồi dúi vào tay cậu bé cánh tứ diệp thảo vừa được ép cẩn thận.

Tôi không cần nữa!!

Tại sao không??

Vì chị ấy không cần nữa, có người đã tặng chị ấy vào sáng nay rồi...

...thì ra là thế...

Cô bé im lặng quay lưng đi, không nói gì nữa...

"Luôn luôn là thế, luôn luôn là chị ấy. Tại sao??

Có phải chỉ vì chị ấy không đi theo cậu như tôi??

Có phải tại vì chị ấy không chỉ cười với cậu như tôi??

Có phải vì chị ấy không mến cậu như tôi??

Vậy thì tôi sẽ học cách ghét cậu để cậu mến tôi nhé..."

Cô bé mỉm cười... một nụ cười buồn......

CHAP 2: Mưa

Nhưng vẫn như thế, cái thói quen hễ nghe tiếng cậu bé là chạy lai, hễ thấy bóng của cậu bé là đuổi theo của cô bé vẫn không thay đổi...

"Tại sao mình lại thế nhỉ?"

Hôm qua cô bé trong bộ váy thiên thần xinh xắn cùng cậu bé tới bữa tiệc sinh nhật bạn.

Ai cũng khen cô bé xinh nhưng chỉ có một kẻ nhíu mày, nhăn nhó... và cũng cái kẻ đó, lại đứng như tượng khi thấy 1 cô bé lớn hơn 1 tí xuất hiện...

Và bỏ cô bé một mình ngơ ngác trong buổi tiệc...Để về sớm...Không nói lời nào.

. . .

-Tại sao bỏ mình về trước?

-Vì thích.

-Tại sao không nói với mình một câu rồi mới về?

-Mất công.

-Thôi không sao! - cô bé cười khi thấy cái nhíu mày của cậu bé - lần sau nhớ nói với mình một tiếng, không mình sẽ giận đấy!!

Rồi cầm tay cậu bé kéo đi...

Hai cái bóng nhỏ xíu bước đi trong nắng...

"Đồ ngốc!! Nếu có lần sau mình sẽ học cách ghét cậu đấy."

. . .

Lại một buổi tiệc sinh nhật...

-Chúc mừng cậu!! HAPPY BIRTHDAY!!-Cô nhóc trong bộ váy hồng xinh xắn đưa một hộp quà cho cậu bé, cười thật tươi.

Cảm ơn.

Cụt ngủn. Và lại quay đi.

Cô nhóc nhìn theo, ánh mắt...buồn...

. . .

Cậu bé mở mẩu giấy ra:

"Hôm nay, buổi tập bóng của cậu kết thúc khi 3 giờ phải không?Mình chờ cậu ở cổng trường bên trái nhé!"

"Ngốc nghếch."

Vò mẩu giấy lại, cậu bé ném đi.

..

2h30.Buổi tập bóng kết thúc.

3h.Cả trường tan học.

Có một con bé đứng chờ ở cổng trường bên trái.

"Lát nữa mình sẽ đưa cho cậu ấy hciếc bánh đầu tay mình làm trong giờ học nữ công hôm nay."

"Sau lâu thế nhỉ?"-cổng trường vắng dần.

"Hay buổi tập kết thúc muộn?"- 30 phút sau, và người ra thường chỉ còn lẻ tẻ.

"Hay mình chạy đi tìm?Nhưng lỡ cậu ấy ra và không thấy mình thì sao?"

"Hay cậu ấy về trước" - bất chợt một ý nghĩ thoáng qua nhưng cô bé phẩy tay xua đi như xua một con ruồi phiền nhiễu.-" Chắc không có đâu! Hôm trước đã nói với cậu ấy là mình sẽ giận cơ mà."...

Và cứ đứng đợi...Và những hạt mưa đầu tiên rơi... "chờ tí nữa!Chắc cậu ấy sắp ra rồi!".

-Này cháu bé, mưa rồi. Sao tan học lâu vầy vận chưa về?

-Cháu đang đợi bạn ạ.

-bạn cháu có lẽ về rồi!

-Không có đâu, bạn ấy chưa về đâu!

Và cứ chờ...

...

Hắt xì...hắt xì...hắt xì...

"Sao lâu thế nhỉ?"

Hay mình kiếm chỗ trú mưa? Mà thôi, nhỡ cậu ấy ra không thấy thì sao?"

Hay qua cổng bên phải đứng, chỗ đó có tán cây?mà thôi, đã hẹn với cậu ấy là cổng bên trái cơ mà."

Và cứ thế chờ...

Mưa và mưa...

...

"Con nhóc đó chưa về. Nó mà về chắc đã đi tìm mình rồi. Mà thôi, kệ nó."

"Vẫn chưa về. Mà sao mình lại đứng trước cổng nhà con bé nhỉ. Cổng khóa trái. Chứng tỏ nó chưa về."

"Mưa rồi. Chắc tự biết mò về thôi"

"Hay nó tới nhà bạn chơi. Chắc thế!"

"Chắc rồi!!"

...

17h30.

Cậu bé cầm cái dù. Trong cơn mưa, có một cô bé đang đứng dựa lưng vào cái cổng bên trái , ướt nhẹp...và đang run...

-Này ngốc.

Cô bé ngẩng lên.

-Cậu lại bỏ mình để về trước?

Đúng thế. Nhưng thay vì 1 tiếng ừh hay một tiếng đúng đơn giản , cậu bé lại im lặng.

Chính cậu cũng không hiểu sao bản thân mình lại thế. Do ánh mắt cô bé chăng, buồn bã.

-Tại sao không nói mà về trước?

-Mất công. Dù này.- Cậu bé đưa cô bé cái dù.

Cô bé không nhận lấy.

-Mất công tới thế sao?

Và cô bé lại cười. Nhưng không cầm tay cậu bé kéo đi như những lần trước mà một mình quay đi.

-Mình ghét cậu!

Trong cơn mưa, một cái bóng bước đi lẻ loi.

Đêm hôm đó cô bé nhập viện lúc 9h 30 tối. Mẹ cô bé về và phát hiên ra cô bé đang nằm mê man trên giường.

...

Trong cơn hôn mê, cô bé không biết ai đó lấy bàn tay bé xíu nắm bàn tay bé xíu của cô bé và nói xin lỗi trăm lần, ngàn lần...

"Đừng ghét tôi bằng cách đó!"

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 3: Bạch Dương Minh

Một chiếc ô tô phanh cái két trước cổng trường (máy cái xe bảo vệ phía sau hổng thèm nói tới à nha) trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, nhất là các bé gái. Vâng, nhưng đó không có gì là lạ.

Người tài xế nhanh nhẹn chạy ra mở cửa cho một bé trai bước xuống...vâng, xin thưa, điều này cũng không lạ.

Thế nhưng tại sao tất cả lại bắt đầu xầm xì??

Vâng, chỉ cần để ý tí thì biết, cái chuyện xầm xì này thì cũng thường xuyên thôi, từ phụ huynh đến học sinh, người bán xôi tới bác bán trà sữa, từ già tới trẻ, họ đang ngưỡng mộ vẻ đẹp của cậu bé đó mà...

Quả không phô trương, cậu bé đẹp tới mức nếu thiên thần mà có ở đây thì chắc họ cũng phải trầm trồ thôi...

Nhưng vểnh tai lên tí nữa thì biết họ còn trầm trồ những chuyện khác về cậu bé. Đây là 1 đoạn hội thoại nho nhỏ giữa 1 bà mẹ và 1 đứa con gái 7 tuổi.

-Con yêu!! Cậu bé thiên thần đó là ai thế??

-Mẹ có phải là người của thành phố này không vậy?? Cậu chủ gia đình họ Bạch mà không biết!! Có cần con cho thêm thông tin về gia đình đó không vậy??Đó là gia đình chủ của tập đoàn DL. Mà mẹ đừng nói là không biết tí gì về DL nhé!! - cô bé làm một tràng.

-Ờ ờ!! Bà mẹ xay xẩm...

Vâng, đó là một trong những đề tài bàn tán của họ, cậu chủ tập đoàn DL, tập đoàn mà người ta thường gọi kèm với cái tên Không-ai-được-phép-không-biết.Còn đề tài khác, vâng, đề tài này thì thường là do học sinh hay giáo viên bàn tán, vâng, một cậu bé thần đồng...

-Không hiểu tại sao nhà họ Bạch lại bắt thằng bé đi học ở trường này.- một cô giáo thắc mắc.

-Đây là trường nổi tiếng nhất nước mà!!- một thầy giáo bên cạnh trả lời.

-Hôm nào có tiết dạy lớp thằng bé là tôi lại phải soạn bài chục lần ở nhà.

-Thế cô không thích nó à?

-Không!! Thằng bé đích thị là một thiên thần . Tôi không thể không thích nó được!!

-Ưh !!Đúng vậy, khuôn mặt thánh thiện thiên thần!! Haha...

Vâng, đó là một đoạn hội thoại nho nhỏ khác giữa hai giáo viên. Nhưng hôm nay còn có chuyện khác hơn để bàn tán, đó là...Đi tới 1hội thoại nho nhỏ khác là biết.

1 nhóm các bạn nữ xinh xắn.

Vâng, các girl xinh xinh nổi bật trong bộ đồng phục xinh xắn (trường điểm mà li.),nhưng 1 điểm không thể không chú ý đó là tất cả các bé đều đeo cái băng đô xinh xắn do 1 nhà thiết kế nổi tiếng của Mĩ thiết kế, và trên nơ có ghi dòng chữ:

"Bạch Dương Minh"

Vâng, đó là tên cậu chủ chúng ta. Thế các girl đeo cái băng đô đó làm gì?? Dễ hiểu thôi, các girl này là fan của cậu ấy mà... toàn tiểu thư danh giá cả đấy, vểnh tai lên nghe đề tài đặc biệt của họ hôm nay nhé.

Lạ thật, hôm nay không thấy con nhóc đó đâu!!- 1bé tóc hai bím lên tiếng.

Nó chết rồi cũng nên.- một bé tóc đuôi gà con lên tiếng

(Đấy, các bạn đừng tưởng đó chỉ là những cô bé đơn giản nhé)

Nhiều khả năng đó lắm!! chắc sợ thua nên chuồn rồi.- một bé tóc xoăn lên tiếng

Càng tốt, nó ở gần chẳng cho ai tới gần Dương Minh cả.- và cuối cùng 1bé có cái nơ màu đỏ xinh xắn lên tiếng.

Mà thôi, chuyện đó gác sau, còn bây giờ thì chúng ta cùng quay lại và theo dõi cậu chủ thiên thần của chúng ta, vâng, câu ấy đi thẳng vào trường không thèm ngoái lại.

Cậu ấy đang nghĩ gì??

...

Lúc đó trên cây...

-Hừm, ngày nào cũng vào trường khoa trương như thế mà không thấy ngượng.- Một con bé vắt vẻo trên cây lầm bầm.

Cậu chủ nhỏ lúc đó đang bước đi giữa đám người bỗng dưng dừng lại:

-Ở trên đó thì xuống đi!!

CHAP 4: Cá cược

...Cậu chủ nhỏ lúc đó đang bước đi giữa đám người bỗng dưng dừng lại:

-Ở trên đó thì xuống đi!!

-Không!! Ngu gì xuống!

-có xuống không? -Dương Minh nhíu mày.

-Không!

-Cô! Muốn chết à?

-Không!Định làm gì?-Giọng cô bé hơi đề phòng.

-Cậu bé thò tay vào túi và lôi ra...một khẩu súng.(Híc. Chú thích của tác giả.Dương Minh vốn là cậu chủ tập đoàn DL giàu có nên luôn phải đề phòng bị bắt cóc. Do đó Dương Minh ngoài vệ sĩ ra còn mang cả vũ khí theo người)

Crắc...Crắc...

-Ấy, Đừng nói là you đang lên đạn à nha!

-Hi hi- Dương Minh cười.

Đoàng đoàng đoàng.Ba phát liên tiếp,con nhóc trên cây cũng không vừa, tránh đạn, nhảy lóc chóc như khỉ múa trên cây(các bạn thông cảm, đừng trách tác giả dung từ hơi quá, chỉ tại tác giả ở ví trí trung lập nên phải công bằng thui!!)

-Này!Định gít ngừi à?- con bé lừm cái thằng dưới gốc cây, 1 tay nắm lấy cành cây, cả thân người đu dưa vắt vẻo.(giống coan khỉ thật)

ĐOÀNG!

Một phát nữa, và lần này sau tiếng sung còn có tiếng phịch. Con bé như khỉ lìa cành, tiếp đất an toàn, nhẹ nhàng ngay trước mặt thằng bé (đẳng cấp thế mà bảo giống khỉ?Chắc cxái bà tác giả nì có vẫn đề. Mà tác giả là ai? Tui chứ ai TT_TT)

Con bé giơ tay wệt một hạt mồ hôi trên trán:

-MÚN GÍT NGỪI À??

-Khởi động buổi sáng tí thôi.

-Tui _con nhóc chỉ tay vào mặt thằng nhóc_sẽ báo cảnh sát vì tội you sử dụng súng nhằm đả thương người.

Gạt tay cô nhóc đi. Thằng nhóc vêng mặt:

-Đả thương ai?

-Tui!

-Vết thương đâu?

-Nhờ nội công thâm hậu nên tui thoát được. Dấu đạn còn trên cây kia.

-Vớ vẩn. Trên kia quả có dấu đạn .Nhưng cô thấy tôi bắn lúc nào?

-Vừa mới đây.

-Thế ai làm chứng?

-Này! You đừng tưởng mọi người ở đây mù hết nhá!Họ có hai mắt, hai mũi à quên 1 mũi 1 miệng 2 tai cả đấy!

-Vậy à? Để tôi hỏi mội người xem. Và cậu bé quay lại, nhìn một vòng tất cả, cười một cái. Tất cả bị xây xẩm (Riêng tác giả nhờ đoán được trước nên bịt mắt lại, do đó mà sống sót để kể cho các bạn).

-Mọi người có thấy tôi đạn trên kia là do súng này của tôi bắn ra không?

-KHÔNG>>> Tất cả đồng thanh!

-Đó cô thấy chưa?-thái độ quay ngoắt 180 độ.

-Cái thằng ác quỷ!!

-Im lặng!!Nô lệ không có quyền nói thế?

-WHAT??

-Thằng bé gián bụp một tờ giấy vào mặt con bé.

-Kết quả kì thi học kì cách đây 1 tuần.

...hồi tưởng...cách đây một tuần...

Con bé gấp bài thi nộp cho GV, rồi nhảy lon ton ra khỏi phòng thi.

-Phấn khởi thế chắc làm tốt lắm nhỉ?

Cái giọng rõ là khiêu khích mà. Thui kệ, đang zui, hổng thèm chấp.Con bé quay lưng bước đi, nhưng quên, bỗng quay lại. Nhớ lại lần trước cá cược với hắn bị thua phải hát bài một con vịt trong loa phóng thanh trườngtrọn ba ngày, mà thấy nhục ghê gớm...Làm trò cười cho thiên hạ(cơ bản là tại giọng nó giở wá thôi), nhục không chịu được.

-Này,cá đi!-Con bé tiến một bước.

-Cá gì?

-Lần này tui vẫn không bằng điểm you, cho you oánh còn tui mà hơn điểm you thì you phải tùy tui xử lí (sớm chết mày thôi con ạ, Dậm 1 phát vào không khí như dậm 1 con gián)

-Thế không công bằng, cô xử lí tôi? Nghe mập mờ qúa. Với lại tôi không đánh con nít (Híc , ổng tưởng mình lớn lắm không bằng).

-Vậy muốn sao?

-Mười ngày làm nô lệ của tôi, không chơi mặc cả.- Dương Minh thách thức.

-Ok...

...Trở về hiện tại...

Tờ giấy kết quả kì thi.

Bảng A:

1>Bạch Dương Minh. Lớp:5A1 200/200

1>Dương An Nam. Lớp: 5A2 200/200

3>Dương Điệp Linh. Lớp: 5A1 199/200

Nhìn tờ giấy mà nước mắt con bé muốn trào ra, hẩm hiu cho số phận của mình. Không có đâu mà, mình nhớ mình đúng hết mà, chắc thằng này nó lừa mình.

-Bài thi của tui, phải xem tui mới tin.

-Đây, một xập xấy bay vào mặt con bé.

Họ và tên: Dương Điệp Linh

Đúng : 200/200. trừ 1 điểm chữ xấu. Kết quả:199đ

-GRỪ...CÁi này là cái gì hả thằng kia?

-Không biết.

-Đây là toán chứ có phải văn đâu mà trừ 1 điểm chữ xấu hả.

-Tôi không biết-Thằng bé lắc đầu, ngây thơ vô(số) tội. Mà thôi, chịu đi!! Hạng 3 thì rõ rang thua hạng 1. Thay vì thắc mắc thì lo mà về luyện chữ đi!!

-Ừh, cậu nói đúng, chắc tớ phải nghe lời câu, bây giờ về lớp luyện chữ ngay đây.- Con bé cười nhẹ, rồi lẹ làng quay lưng bước đi.

Sao bỗng dưng con bé ngoan thế nhỉ???

1 phút...2 phút...3phút...

-ĂC! Wên mất, con nhỏ này...CÒN VỤ NÔ LỆ THÌ SAO HẢ???

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 5: Đại ôn thần

...

"Cái thằng chết bẫm! Giám thòng giây vào cổ mình kéo đi mỗi tiết một lần! Đời mình còn sống quyết không trả thù thì đổi tên làm người khác!!Grừ..."

-Này,tui hổng phải chó đâu mà you làm thế nhá!!-Con bé vừa nói vừa thò tay vừa bứt rứt cái giây thòng long trên cổ (Đầu kia có kẻ đang nắm...kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy)

-Vớ vẩn, có mún xích cả tay lẫn chân vào không hả?

-Ngưi mún...-Vừa nói con bé vừa hít sâu (vì tức wá mà)

-Mún gì?-Thằng nhóc trợn mắt.

-Mún chít không hả?- Con bé nghiến răng.

Thằng nhóc bỗng cười , nụ cười không đơn giản chút nào, con bé nhớ nếu thấy thằng nhóc cười với mọi người thì có nghĩa là hắn muốn nhờ việc gì(nói chính xác là "sai" việc gì) còn nếu hắn cươig với con bé thì có nghĩa là...

Thằng bé cúi xuống...

Các bạn yêu quý, các bạn đã khi nào tưởng tượng ra cảnh hoàng tử đi giày cho cô bé lọ lem chưa, cảnh thực sự sẽ là như thế nếu không tính tới việc có 1 tên áo đen,kính đen(vệ sĩ của dương minh) đang giữ lấy vai và tay không cho nàng lọ lem cử động và hoàng tử thay vì cầm cái giày lại cầm...1 sợi xích...

-Này! Định làm gì??-Con nhóc hỏi đề phòng.

Đơn giản, ngắn gọn, thằng nhóc đáp:

-Trói chân.

-Hahaha, nge dễ thế!! You tưởng tui ngu hay sao mà đứng yên cho you trói chân??

-Thì tôi mới cho người dữ cô đó!!

-Ờ ha (Bó tay.org)

Thằng bé vừa đưa tay định nắm lấy cổ chân con bé.

-Ờ mà quên nói với you nha! Chân tui vẫn chưa đồng ý mà!!-Vừa dứt lời , con bé đã tung một chân lên.

Bốp!!Đá trúng ngay mặt thằng bé...(Tại vị trí dễ quá mà)

Thằng bé giơ tay lên, che bên má vừa trúng đòn, mắt lừ lừ.

-Cô khá lắm!Đã thế thì tôi không tha.

Con bé ngửi thấy mùi sát khí nguy hiểm, nhưng vẫn cố nói cứng.

-Không thế you cũng đâu có tha, chầy xát khuôn mặt đẹp rồi, tiếc lắm hả?

-Hì, nói chỉ có đúng. - bỗng dưng cậu chủ cười dễ thương cực (không phải cái nụ cười tinh quái bình thường độc quyền dành riêng cho con nhóc)

Thằng bé cầm cái xích, với động tác cực nhanh nhẹ chuẩn xác của người học võ, tòm lấy hai cổ chân con bé.

Thả ra, đừng tưởng ta để mi trói...Vừa hét con bé vừa gồng mình bật hai chân lên cao...

-Cô quên mình đang mặc váy à?mà tôi lại ở vị trí này...

-You...Câu nói như trúng ngay yếu huyệt con bé...Nó chết trân...khi tỉnh lại thì tên đại ôn thần cũng đã trói xong chân con bé...hic, chỉ bít khóc trong lòng, ai bảo trời sinh ra bắt nó làm con gái chứ...

-Grừ...nhớ đó...

CHAP 6: Trái táo trái mùa

. . .

Này, nhìn thấy chưa? Trái táo trái mùa!!-cô bé hớn hở như vừa phát hiện ra một điều kì diệu, nhưng hình như điều đó kì diệu thật, giữa gió và lá vàng...một trái táo trái mùa...

Ngày qua ngày, gió thổi, những chiếc lá cứ lặng lẽ lìa cành ... có một cô bé cứ ngày qua ngày chờ táo chín... ngày qua ngày...

...

Rồi một chiều nọ...

-Đi nhanh lên nào, nhanh lên!!-cô bé giục.

Cậu bé chẳng buồn hỏi, chỉ lặng lẽ bước theo...

-Thấy chưa, nó chín rồi!-Tay chỉ lên trái táo chín mọng...

Trái táo chín trái mùa...giữa gió và những cành cây trơ trọi hiếm hoi lá hồi chuyển đông...

-Tớ sẽ hái nó, đứng dưới cây chờ tớ nhé!

-Để làm gì?-câu bé nhăn nhó.

-Chúng ta sẽ mở tiệc với trái táo này.

-Tiệc với một trái táo? Ngốc nghếch.

"Mẹ bảo nếu có hai người cùng ăn quả táo trái mùa thì họ sẽ là bạn nhau mãi mãi..." Cô bé mỉm cười.

-Nhớ đó! Chờ tớ nhé! Khi tớ ngã sẽ có cậu đỡ tớ mà, phải không?

Cô bé trong niềm tin tưởng như thế đã trèo lên cây không sợ hãi cho dù đây là lần đầu cô bé trèo cây.

Không biết rằn dưới kia, cậu bé đang dựa lưng vào gốc cây và chợp mắt...

...Cô bé đứng trên nhánh cây lớn và vịn vào một cành cây để đứng lên, với quả táo...

Một tí, một tí nữa thôi...

Crắc...Crắc...

Cành cây giãy...

Và cô bé rơi xuống...

Tiếng ồn thức cậu bé dậy, và điều đầu tiên câu ấy thấy khi mở mắt ra là một con bé đang nằm song xoài trên đất

...lo lắng...tim đập nhanh...cậu bé vỗi vã chạy lại bên cô bé, cúi xuống...

-Ngốc! có sao không?

-Tớ không sao- cô bé cười và cố gượng dậy...nhưng vô ích.

-Đỡ tớ dậy cái...

...

Có một cậu bé chậm chạp cõng một cô bé bước đi...trong đó, cô bé đang cười...

Gió thu thổi, nhẹ bẫng...

-Xin lỗi...lời xin lỗi vụng về của cậu bé...

Cô bé cười...

-Không sao thật mà...hay mình phạt cậu nhé...cô bé vừa nói vừa xiết tay ôm lấy cổ cậu bé thật chặt, thật chặt...

-Thở được không??Phạt cậu đó!!Nữa nhá!!

-Bỏ ra...vứt xuống bây giờ...Cậu bé nhíu mày...

Cô bé cười...

Trái táo trái mùa bị quên mất...

...Bất chợt dương minh mở mắt, một giấc mơ...hay đúng hơn là một mảnh kí ức êm đềm...bốn năm...hay năm năm rồi...?

Bỗng ánh mắt bắt gặp một con nhóc... đang lừ lừ mắt nhìn nó với vẻ căm hận vô cùng.

-Tôi ghét cô.- Bất chợt.

-Tôi cũng thế!- con bé đáp trả không suy nghĩ. Lời đáp trả đó vô tình...làm cậu bé buồn...

"Tôi ghét cô! Tại sao cô dám quên tôi?"

...

Ngày hôm đó, cậu bé đã không biết rằng cô bé vì quá đau nên đã xiết chặt lấy cổ cậu... đau, nhưng vẫn cười để cậu không lo lắng...

Và cũng vì thế cậu bé đã sớm quên đi lời xin lỗi vụng về của bản thân lúc đó...

Cô bé đã học cách trèo cây...

"Để không ngã...vì cậu ấy sẽ không đỡ mình...ngã sẽ rất đau..."

----------còn tiếp----------

Chap 7 ~ 12 :

CHAP 7: Ánh mắt và nụ cười.

-Này, ra về rồi, you định trói chân tôi tới bao giờ?

-Nhiễu! Im lặng!

-Này, định bắt tui nhảy về tận nhà à?

-Thế thì nhảy đi!

"Thằng này sao thế nhỉ? Từ khi tỉnh ngủ trong lớp học bi giờ bỗng dưng giở chứng."

-Có vấn đề!!-con bé phán.

Gườm...thằng bé lườm con bé sắc lẹm...

-Nhảy đi...

-You sẽ bị bắt vì tội hành-hạ-trẻ-con. Tui cứ không nhảy đấy!!

-Nhảy đi...

-Không! Có xe riêng thì cút lên xe mà về đi!!

-Cho tài xế về rồi! Cô phải nhảy!!

"Thằng này thần kinh vấn đề roài."

-Không là không!

-Nhảy. -Thằng bé nói vừa nhìn thẳng vào mắt con bé. Cái kiểu ra lệnh thế này làm con bé sợ hãi...ánh mắt ấy...bỗng dưng lạnh lẽo...làm cho kẻ đối diện phải run lên như con mồi nhỏ bé bất lực trước con sư tử hung giữ, uy quyền...ánh mắt thật sự của cậu chủ nhỏ tập đoàn DL, ánh mắt mà Dương Minh đã được huấn luyện từ nhỏ để sau này, khi ngồi váo cái ghế cao nhất của tập đoàn, có thể làm cho bất kì kẻ nào cũng phải cúi mình, phục tùng...con bé đứng lặng...

Nó sợ...đây không phải là một Dương Minh mà nó biết, đây là lần đầu nó thấy ánh mắt đó? Nhưng sao cái cảm giác thân quen bỗng trỗi dậy...

Thằng bé dường như bất chợt vừa nhận ra điều gì, thu ánh mắt đó lại...và vội vàng thay vào đó một nụ cười...

-Cô không cãi được tôi đâu, nô lệ. Nhảy đi!

Con bé ngớ người...

-Mà quên, có quà cho cô đây, thằng bé vỗ tay một cái, người vệ sĩ mang tới một bộ đồ...quái đản...

Híc, nhìn cái thứ trên tay thằng bé...nhìn nụ cười trên môi thằng bé...mà con bé chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất cho qua đại hạn...

Bộ đồ đó...

Có bộ lông vàng này, cái bụng phình ra này, đuôi nhọn nhọn vểnh lên nè, cái đầu tròn tròn này... cái mỏ nhọn nhọn này...híc... con gà con...bộ đồ con gà con...

-Tuyệt không?-Thằng bé cười, nụ cười thiên thần đẹp đến chết người và con bé đối diện nó thì đang chết thật...- nó sẽ hợp với cô lắm đó!

-Tui-không-mặc!!-con bé dứt khoát rùi quay lưng nhảy đi...(híc, chỉ nhảy thôi, chân bị trói thì còn ý kiến ý cò gì được...)

Mà nhảy thì... thằng bé đứng trước mựt , dang tay chặn lại, giơ cho con bé bộ đồ:

-Thay đi, không phải tập sự trước đâu, gà con.

5 phút sau, con bé bât lực , đứng trước cổng trường trong bộ đồ "gà con". Trận chiến này như bao nhiêu trận chiến khác. Rốt cuộc , người thua vẫn là con bé.

Nhìn thằng bé mỉm cười đắc ý, con bé tức điên lên...

"Khi nào cũng thế cứ muốn gây chuyện với mình là sao nhỉ?"

Grừ... bây giờ thì cả trường đang nhìn con bé và cười...

Và trên con đường về không ai là không để ý con bé... một con gà nhảy lon ton...

Còn thằng nhóc thì cứ xỏ tay vào túi quần, bước theo sau... và cười...

Nụ cười yên bình . . .

--------------------------------------------------------------------------------

l0v3u4ever1501-05-2009, 07:52

CHAP 8 : Tôi ghét cô

-Mẹ bảo hai chúng ta không cùng lớp. - cô bé xịu mặt, cậu bé thờ ơ như không.

-Thế càng tốt.

Cô bé hơi buồn nhưng làm như mình không nghe thấy lời nói vô tình đó, chỉ đập vai cậu bé:

-Yên tâm, mình sẽ sang lớp cậu chơi.

-Tốt nhất là nên giả vờ như không quen tôi.

-Tại sao?

-Phiền phức. -Và cậu bé bước đi trước...

...

Từ trên cửa sổ, cô bé nhìn xuống sân, nơi cậu bé đang đứng...

Cậu bé đôi khi vô tình bắt gặp ánh mắt đó nhưng hai đứa bé chỉ như hai kẻ xa lạ...vì cô bé đã lỡ nhận lời rằng khi ở trường xem cậu bé như người không quen...

********************

Câu chuyện kí ức về cành tứ diêp thảo bỏ quên...

Luôn luôn là thế, luôn luôn là chị ấy. Tại sao??

Có phải chỉ vì chị ấy không đi theo cậu như tôi??

Có phải tại vì chị ấy không chỉ cười với cậu như tôi??

Có phải vì chị ấy không mến cậu như tôi??

Vậy thì tôi sẽ học cách ghét cậu để cậu mến tôi nhé..."

Cô bé mỉm cười... một nụ cười buồn...

...

Có một cô bé cầm cành tứ diệp thảo...

Có một cô bé ngắm nhìn cành tứ diệp thảo...

Có một cô bé đã đặt cành tứ diệp thảo lên môi và nguyện cầu...

" Tôi mong mình ghét cậu..."

...

Đồ ngốc, đừng ghét tôi bằng cách đó...

Cứ luôn như thế... Lạnh lùng như thế và vô tình như thế... Và cũng đã quen gọi cô bé là "ngốc" như thế...

Và không biết tự lúc nào hình bóng ấy đã ngự trị trong tim...như một khoảng trời bình yên nhất...Có lẽ cũng chỉ vì cô bé ấy luôn bên cậu nên cậu không nhận ra sao?... Để rồi cứ nghĩ cô bé ấy bên mình là lẽ đương nhiên... thế chăng...?

Để rồi vẫn cứ thế, lạnh lùng thế, vô tình thế... và cứ đuổi theo một hình bóng khác như thế...

"Đồ ngốc."

"Ngốc."

"Ngốc nghếch."

Cứ nói thế mà cậu không hề suy nghĩ...

Để rồi một ngày khi thấy cái bóng nhỏ bé đó bước đi trong màn mưa, không nắm lấy tay cậu kéo đi... bỗng thấy khó chịu...

Để rồi một ngày, khi nhìn thấy cô bé mong manh và bé nhỏ một mình chiến đấu với cơn sốt...mà cậu...là lí do...và tim cậu đau...

Để rồi một ngày khi cậu ngồi bên giường bệnh của cô bé...nắm lấy bàn tay bé nhỏ...

Bàn tay cậu chưa bao giờ nắm...bàn tay hàng trăm lần nắm lấy tay cậu... cậu bỗng thấy mình thật ra mới là kẻ ngốc...

"Xin lỗi,... xin lỗi,... xin lỗi,... xin lỗi,... xin lỗi....................."

. . .

Cầm tứ diệp thảo trong tay... cậu chạy vội vã chạy trên hành lang bệnh viện... hôm nay, cô bé đã tỉnh...

Cậu sẽ nói gì khi gặp lại cô bé?? Nói xin lỗi chăng?? Thật là khó... "con bé chắc không thể tin rằng mình biết xin lỗi!! Nhưng mình sẽ xin lỗi!!" ...Hôn nhẹ vào cánh tứ diệp thảo, cậu vẫn mải miết chạy...

"Nó sẽ tha lỗi cho mình..."

"Nó sẽ cười..."

"Nó sẽ vui lắm cho xem..."

Vẫn mải miết chạy...vội vã...

Và cậu đã đâm vào ai đó... một cái bóng nhỏ xíu... và cậu bé ngã ra sau...

-Xin lỗi, bạn không sao chứ?- giọng nói quen thuộc vang lên.

Cậu nhận ra giọng nói đó...ngẩng mặt lên...

-Ngốc. - Cậu nói .Đó không phải là điều cậu thực sự muốn nói cơ mà? Cậu còn nhiều câu hơn để nói... nhưng cậu nghĩ, có lẽ cậu đã quen như vậy trước mặt cô bé.

-Khó chịu nhỉ! Tôi biết cậu là cậu chủ tập đoàn DL nhưng đâu cần kiêu căng thế!!

Ngạc nhiên. Cậu chết trân. Khuôn mặt, giọng nói đúng là cô bé nhưng kiểu nói này... cậu không quen...

...

-Xin lỗi cháu, nhưng có lẽ con bé bị mất trí nhớ ...

Hình như tất cả những gì cô bé nhớ được về cậu chỉ đơn thuần là một cậu chủ nhỏ, một cậu chủ mà cô bé không bao giờ nói chuyện ở trường. Chỉ có thế!

Tại sao cô chỉ quên mình tôi?"

"TÔI GHÉT CÔ!!"

--------------------------------------------------------------------------------

l0v3u4ever1501-05-2009, 07:53

CHAP 9: Vịt ba cánh

Có một cậu bé đã không biết bao nhiêu lần như thế, cứ như thế, cứ tự thôi miên mình như thế, rằng cậu ghét cô bé đó...ghét, rất ghét...

Như hôm nay là một vì dụ, khi bước đi trên con đường dài, thấy một con gà con bụng phệ, đuôi vểnh lên và nhảy lon ton trên đường, cậu bé đó đã bất giác mỉm cười , nhưng ngay khi phát hiên ra cái nụ cười quá đỗi yên bình và dịu dàng của mình, cậu đã thu ngay lại, đơn giản chỉ vì, cậu nghĩ rằng cậu ghét con bé đó...

Cứ chốc chốc nhảy hai bước, ba bước là con nhóc cứ quay lại, gườm gừ thằng bé qua khóe mắt gà , và thằng bé thì mỗi lần như vậy lại banh mắt, thè lưỡi ra trêu, và sau một hồi chán nản lại bắt con bé hát bài :"Một con vịt"

-Không hát.

-Hát.

-Không hát. Chỉ cần bộ đồ này là người ta đã đủ chú ý tui lắm rồi.

-Hát. Nô lệ thì phải nghe lời. Cô mà tức thì cố mà về luyện chữ đi, đã dám cá mà không dám làm.

Nhìn cái bộ mặt nhơn nhởn trêu ngưi của thằng bé mà con bé chỉ mún đấm, chỉ mún lao vào tứ mà phanh thây, nhưng bây giờ thì tứ mã đâu ra, con vật duy nhất hiện hữu trên đường chỉ là một con gà duy nhất, lông vàng, bụng phệ, đuôi vểnh... và con gà đó lại đang chuẩn bị ca cái bài "Một con vịt". Nếu cái con gà đó không phải là chính nó thì nó có lẽ sẽ nghĩ rằng đó là một con gà H5N1 không hơn không kém...

-ai bảo tui dám nói mà không dám làm, câu đó you để mà dùng cho bản thân you khi nào thua tôi nhé.

-Vậy thì hát đi.Và cả múa nữa.

-Ok, ta đây trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ ma bi giờ hát...

Và cái giọng oanh vàng oang làng của nó rung lên...

Một con vịt xòe ra ba cái cánh ...

Vừa cất được câu đầu thì một đứa bé trai từ đâu chạy lại, đội cái mũ xinh xinh có tai con gấu lại giật giật nơi tà váy con bé, giương ánh mắt to tròn:

-Chị ơi, chị hát sai rồi, cô bảo một con vịt chỉ có hai cái cánh thôi...

1s, 1s, 3s...mọi người ở tình trạng tượng đá...con bé mặt méo mó...

4s, giọng Dương Minh cười vang , hắn ôm gốc cây, gục đầu nghiêng ngả...

Con bé mặt đỏ gay, hic, lâu nay nó hát sai đúng thế nào có ai sửa đâu, từ nhỏ tới giờ nó vốn hát thế mà, vậy mà hôm nay lại bị một đứa con nít sửa.

Cúi xuống nó hỏi:

-Này, mấy tủi rồi nhóc?

-Em năm nay học lớp lá.- Thằng nhóc ngây thơ, và Dương minh thì cứ cười to hơn, và vệ sĩ của cậu thì phải đưa tay lên miệng dấu tiếng cười bằng một tiếng ho "khẹc khẹc"

-Em à, bế thằng nhóc lên- nó nói chữa ngượng- thời đại này khoa học biến con vịt có ba cái cánh là chuyện thường em ạ.

-AAA!!! thằng bé thốt lên một tiếng dài.Bây giờ thì em đã hiểu...

-Tốt, con nhóc xoa đầu thằng bé, vênh mũi, lừm cái thằng đang ôm bụng ngó nó.Nhưng không lườm được lâu ngay khi nghe thằng bé nói tiếp.

-Nhờ khoa học nên con gà như chị lại biết hát bài một con vịt phải không ạ?- Thằng nhóc sáng dạ.

...

Ký ức...

Trong cuộc thi bé khỏe bé ngoan có một cô bé đã nhanh tay bấm chuông khi phát hiện ra đoạn nhạc của bài một con vịt...

Và cô bé líu lo hát "một con vịt xòe ra ba cái cánh" làm cả hội trường cười nổ bụng. Chỉ trừ một cậu bé chac tuổi bé tí ngồi trên ghế giám khảo nhăn mày:

-Ngốc nghếch. Loại.

Và cô bé đó bị loại.

--------------------------------------------------------------------------------

l0v3u4ever1501-05-2009, 07:55

CHAP 10.1: Ấn tượng

Ký ức......

Cậu bé dường như đã bị cô bé cuốn hút ngay từ lần đầu gặp mặt... Và dường như cả tuần đầu tiên ấy cậu chỉ dõi theo cô bé đó...

Cô bé dường như luôn cười... đúng thế, miệng luôn cười thật tươi, nói nhiều và có vẻ có nhiều bạn...nhưng... đôi mắt thì khác hẳn...

Đôi mắt ấy chưa một lần cười...

Có lẽ cậu bé bị ấn tượng bởi đôi mắt ấy chăng... đôi mắt mà một đứa trẻ bốn tuổi không nên có và không hiểu tại sao lại có...

cũng giống như đôi mắt lạnh lùng và vô cảm của cậu bé vậy.....

Đôi mắt không nên có và không hiểu tại sao lại có.......

Đôi mắt lạc lõng giữa một khuôn mặt xinh xắn luôn nở nụ cười.......

Cậu bé tự hỏi....phải chăng trong sâu thẳm cô bé ấy thực sự không cười.....

Phải chăng tâm hồn ấy cũng như đôi mắt ấy........

........thoáng buồn..............

....và buồn..........

......

Cô bé hình như cũng bị cậu bé mới vào đó thu hút........

Vì vẻ đẹp như thiên thần ấy chăng. Cũng có, nhưng không hẳn vì thế....... Điều cuốn hút cô bé ở cậu bé là ánh mắt........Ánh mắt ấy lạnh lùng....đến mức khiến người ta sợ hãi........

Và cô bé ấy cứ luôn tò mò...

Cậu bá mới vào chẳng bao lâu đã ngự trị cái góc lớp cô độc, với la liệt những đồ chơi tuyệt vời mà cậu không hề chạm tới.......

Cô bé để ý lúc mới vào cậu bé cũng có nhiều đứa trẻ khác tới làm quen, nhưng ánh mắt ấy đã đuổi hết bọn chũng đi, và mình cậu....cô độc........

Cô bé ấy đã để ý thấy có một lần cô giáo đã lại gần và hình như đang khuyên cậu bé đó chơi chung cùng các bạn, nhưng rồi cô giáo cũng đành bất lực quay đi khi gặp ánh mắt đó.......

Nhưng không biết sao, cô bé đã hai, hay ba lần, bắt gặp ánh mắt ấy dõi theo mình..........

...

Rồi một ngày......

Quả bóng rơi từ tay cô bé và lăn lại trước chân cậu bé.....

Cô bé đã bước vào cái khu vực góc lớp cô độc đó......

-Cho tớ xin lại trái bóng....

Cô bé nói và nở nụ cười thật tươi....

nhưng.... cậu bé nhận ra đôi mắt đó vẫn không cười thực sự......

...thoáng buồn....

............và buồn..........

...

Và tại một bữa tiệc của thế giới thượng lưu...

Cậu bé đã quá mệt mỏi với việc nghe những lời khen thưởng, nịnh nọt...

Mệt mỏi...

Và bất chợt trong đám người thượng lưu ấy cậu bé thấy cô bé...

"Con bé làm gì ở đây nhỉ?"

Cô bé ấy dường như lạc lõng và cô độc...không ai ngó ngàng...không ai để ý...và cậu biết đơn giản thôi, vì cô bé ấy không thực sự thuộc vào cái giới thượng lưu này như cậu, nên người ta xem thường... coi cô bé ấy như một cái bóng...

Và trong đám người, cậu thấy cô bé ấy đã len lỏi ra ngoài ban công...

-Tôi mệt.

Cậu bé nói với một người nào đó có vẻ là một quý ông giàu sang đang muốn nhà cậu tài trợ, và hắn đang khen hết lời về cậu.... những lời khen trống rỗng...

Lạnh lùng và kiêu ngạo, cậu tách ra khỏi lũ người ấy... và đi ra ban công...

Nơi đó........

Có một cô bé đang khóc.......

-Tại sao khóc?- chính cậu bé ũng không hiểu tại sao mình lại hỏi.

Cô bé ngẩng lên và nhanh chóng đưa tay quẹt ngang những giọt lệ... và cười... lại cười...

nhưng.... cậu bé nhận ra đôi mắt đó vẫn không cười thực sự......

...thoáng buồn....

............và buồn.........

-Không cần phải giả vờ cười như thế- cậu bé nhíu mày.

-Mình không giả cười!!

-Tôi biết cậu đang khóc.

Cậu nói đó làm cô bé im lặng...

Hai đứa trẻ bốn tuổi...hai đứa trẻ sở hữu ánh mắt mà những đứa trẻ bốn tuổi không nên có và không hiểu tại sao lại có...

Hai đứa trẻ ấy đang nhìn nhau....

-Tại sao cậu nghĩ thế?- cô bé hỏi.

-Vì mắt cậu.

Rất lâu... chúng cứ ngồi và không nói gì...

CHAP 10.2: Định nghĩa của 15 phút...

Hai đứa trẻ bốn tuổi...hai đứa trẻ sở hữu ánh mắt mà những đứa trẻ bốn tuổi không nên có và không hiểu tại sao lại có...

Hai đứa trẻ ấy đang nhìn nhau....

-Tại sao cậu nghĩ thế?- cô bé hỏi.

-Vì mắt cậu.

Rất lâu... chúng cứ ngồi và không nói gì...

...

-Có phải khi 9h, chiếc đồng hồ lớn trong kia sẽ điểm lên chín tiếng?-Cô bé bỗng hỏi xóa tan sự im lặng.

-Ừh.-Cậu bé trả lời.

-Còn lâu nữa không?

-Không. - Cậu bé đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay.

-Bao lâu nữa? - cô bé lại hỏi.

-Mười lăm phút.

-Nghĩa là bao lâu?

Cậu bé hoàn toàn ngạc nhiên trước câu hỏi đó của cô bé, không biết trả lời sao.

-Xin lỗi... tớ...thật ra không biết xem giờ...- cô bé lúng túng.

Bỗng cậu bé bật cười...

Lần đầu tiên cô bé thấy ánh mắt ấy của cậu bé không lạnh lùng, cao ngạo....

-9 gờ để làm gì?- cậu bé hỏi, lần thứ hai trong ngày cậu hỏi mà không biết tại sao mình lại hỏi.

-Khi đó mẹ tớ sẽ tới đón tớ.

-Vậy à.- Cậu bé gật đầu.- Cậu có bao giờ chú ý thời gian ra chơi ở trường dài bao lâu không?

-Có.-cô bé trả lời...

-Một nửa thời gian ấy là 15 phút đấy.

-Vậy à? Cảm ơn.-Cô bé cười lại cười.Và cậu bé nhận ra ánh mắt ấy vẫn không cười.

-Nếu không muốn cười thì đừng có cười.

Im lặng...

...

Và rồi chậm chạp... đồng hồ điểm 9 tiếng...

CHAP 10.3: Đứa trẻ hư

Và rồi chậm chạp... đồng hồ điểm 9 tiếng...

Cô bé đứng dậy và, bước vào phòng tiệc và đi tới ngồi dựa một bên cánh cửa ra vào...Cậu bé dường như cũng để ý rất nhều về điều đó...Cậu cũng quay trở lại căn phòng và ép mình đối mặt với cái thế giới giả dối vốn dĩ...nhưng chốc chốc cậu lại nhìn về hướng cô bé...và lần nào cũng thế, cô bé vẫn ngồi đó...

"Đã mười lăm phút... "- cậu bé nhìn đồng hồ- "Đã mười lăm phút rồi sao mẹ nó vẫn chưa tới nhỉ?"

9h30. Tiệc tan...cô bé vẫn ngồi đó.

9h45. Cô bé vẫn ngồi đó...ánh mắt vẫn không thôi ngó vào cánh cửa.

10h.

-Không về à? - cậu bé hỏi.

-Mẹ tớ chưa tới.

-Tại sao chưa tới?

Im lặng...

...Lại im lặng...

Lâu...

...Lại rất lâu...

-Vì tớ...

Cậu bé không hiểu. Cô bé cười.

-Đừng cười nữa.

Cô bé không cười nữa.

- Có lẽ mẹ tớ sẽ không tới đâu.

Bây giờ thì giọng nói của cô bé thật sự đã hòa theo với ánh mắt buồn đó... buồn...

- Bởi vì...tớ đã hại chết bố tớ....

Cậu bé đứng lặng...

10h30.

-Hình như mẹ tớ không tới thật rồi.-Cô bé nói với một nụ cười.

Lần này cậu bé đã không chịu nổi:

-Thôi đi, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi. Đừng giả vờ cười trước mặt tôi.

-Tớ không giả vờ.

-Cậu thôi đi.-Nhìn thẳng vào cô bé, cậu bé nói...

Ánh mắt đó...ánh mắt của cậu bé... ánh mắt được rèn luyện để trở thành người đứng đầu tập đoàn sau này... ánh mắt khiến tất cả những kẻ đối mặt phải run sợ...dè chừng...hay thậm chí phải quỵ lụy, vâng lệnh...

Và từ trên khóe mắt của cô bé... giọt nước mắt lăn xuống...

Cậu bé vội vã thu lại ánh mắt ấy.

-Tôi..xin lỗi- "Cậu đã từng xin lỗi ai bao giờ chưa nhỉ?Hình như là chưa...vậy mà bây giờ cậu lại vừa ấp úng nói lời xin lỗi với một con nhóc."

-Tôi phải luôn cười để mẹ không ghét tôi...

CHAP 10.4: Có thể.

-Tại sao không khóc?- cậu bé hỏi khi thấy cô bé lần thứ hai đưa tay nhanh chóng quẹt qua đôi mắt.

-Vì tớ không được phép khóc.

-Bình thường có lẽ cậu bé sẽ nghĩ đó là một câu nói ngu ngốc nhưng chính cậu cũng không hiểu tại sao hôm nay cậu lại suy nghĩ rất nhiều trước câu nói đó...có lẽ là 10, 20, 30 giây hay một phút...hay vài phút...rất dài...

-Tớ đã cướp đi sinh mạng của bố tớ. Đứa trẻ hư không được phép khóc. - cô bé cười...buồn...rất buồn...nụ cười đó không chặn được một giọt nước mắt đang bắt đầu trào ra...

Cậu bé im lặng.

-Ngày hôm đó...nếu tớ không nằng nặc đòi mua bóng bay, không vội vàng kéo tay bố tớ chạy sang đường thì bố đã không chết.

-Đó là lúc cậu còn nhỏ, sẽ không ai trách cậu về điều đó, ngốc.

-Mẹ đã không cười với tớ từ lâu lắm rồi...-nước mắt... hình như đôi tay nhỏ bé của cô bé cũng không lau kịp nữa, không dấu kịp nữa...nó cứ thế trào ra...nhưng cô bé vẫn cố dấu... vẫn cứ đưa đôi tay vụng về quẹt qua khuôn mặt *** lem...

-Mẹ...ghét tớ...bà ấy không cười với tớ lâu lắm rồi....

-Đồ ngốc.

Và rồi bông cậu bé đưa tay lên giữ lấy tay của cô bé.

-Đừng lau nữa...khóc đi.

Cô bé giật tay ra, nhưng vô vọng...tay cậu bé nắm quá chặt.

-Bỏ ra, nếu mẹ thấy tôi đang khóc mẹ sẽ ghét tôi...cô bé vần vùng vẫy, nhưng cậu bé mặc kệ.

Rồi bất chợt, cô bé cắn vào bàn tay đang nắm lấy tay mình của cậu bé.Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào cậu bé...nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ như lạnh lùng ấy...

"cậu ấy không đâu ưh?"

Cậu bé cứ để yên cho cô bé cắn, khuôn mặt không cảm xúc...

Cô bé nghiến răng....một giây, hai giây, ba giây...mười giây...hai mươi giây...hai phút... ba phút...thời gian cưa trôi đi...cậu bé không kêu đau, không giằng lại tay mình...không bực tức...chỉ im lặng...im lặng, đưa ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng cao ngạo ấy nhìn vào con người bé nhỏ trước mắt...một chút quan tâm...

Thời gian trôi...

...

-Này, Dương Minh!! - Cô bé bước vừa bước vào lớp đã chạy một mạch về phía góc lớp, nơi cậu bé đang ngồi đó, vẫn ngồi đó, cô độc.

-Tớ có quà cho cậu nè!Bánh rán mẹ tớ làm, ngon tuyệt đấy!!

Cô bé hí ha hí hửng mở chiếc hộp hình con thỏ ra, đưa cho cậu bé 1 cái bánh.

-Mẹ bảo tớ cảm ơn cậu.-Cô bé vừa lấy cái thứ hai cho mình vừa liến thoắng.- Ăn đi, ngon lắm đó!Sao chưa ăn??

Cậu bé im lặng đưa cái bánh lên miệng.

-Khoan đã!-Chiếc bánh chưa lên tới miệng đẽ bị cô bé cảm lại-Đây là quà cảm ơn của mình.

Và nhanh chóng, cô bé vươn qua cậu bé, hai đôi môi chạm vào nhau...mắt cậu bé mở to vì bất ngờ.

..Nụ hôn như cơn gió thoảng...nhẹ nhàng...

-Bánh rán đô rê mon đó!-cô bé nói típ...và gặm nốt miếng bánh.Cậu bé vẫn chưa "hoàn hồn".

-ĐIỆP LINH!!-Bỗng tiếng cô giáo thét lên -EM VỪA LÀM GÌ ĐÓ? RA NGOÀI CỬA ĐỨNG CHO CÔ!!!!

-Ặc-cô bé găm nốt miếng bánh cuối lầm bầm-bít ngay mà.-rùi cô bé lếch thếch đi ra khỏi cửa.Để một cậu bé phía sau lưng mắt vẫn mở to nãy giờ...

Nụ hôn ấy có vị bánh rán Đô rê mon.......

Hình như từ lúc ấy, cái góc lớp cô độc không còn cô độc nữa...

--------------------------------------------------------------------------------

KuteRubby01-05-2009, 09:48

Pen ơi, truyện này hình như Rubby nhớ là Angeltears post rùi á .... Thui thanks Pen 1 cái nè , giờ mà Pen ngừng post là độc giả la lối um sùm đó :MatCuoi (38):

--------------------------------------------------------------------------------

l0v3u4ever1501-05-2009, 14:14

Ừ, truyện này mấy hồi trên 4rum Zing! cũng có người post mà hình như chưa post hết nên Pen kiếm cho Completed rồi post cho bà con cùng đọc. [Truyện hay mà hok đọc hết thì tiếc lắm]

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 11: Người em họ.

1.Điệp Linh lồm cồm bò ra khỏi giường, mặc vội mặc vàng bộ đồng phục rồi nhảy lò cò xuống tầng một.

-Con có thôi ngay cái kiểu vừa đi vừa xỏ giày thế không??Mà bếp mẹ vừa lau khi sáng đó!!

-VÂNG!!Con bé hét rõ to nhưng chân vẫn xỏ nốt vào chiếc giày thứ hai.

-Hẹn bạn mà không chịu dậy sớm đi!!!Bạn con chờ ngoài cửa hai mươi phút rồi đó!!

-Ai hở mẹ??Con làm gì có bạn mà chờ!!-Vừa cất giọng uể oài con bé vừa cầm cốc sữa lên tu.

-Dương Minh đó!

P...H...Ụ...T!!!

Con bé phun ngay ngụm sữa đang uống giở. Bà mẹ thấy thế quay qua cằn nhằn:

-Con với cái!

-Làm sao mẹ biết là hắn ạ? Mẹ chắc là hắn chứ!!

-À, cậu bé ấy xưng tên, đúng là cậu bé thiên thần.-Mẹ định vào gọi con dậy nhưng cậu ấy bảo cho con ngủ, cậu ấy chờ ngoài kia.

-Thiên thần nỗi gì...ác ma thì có!!-Con bé lầm bầm:"sao trừ mình ra, ai cũng bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa thế nhỉ???"

-Thôi, con ăn xong rồi, con đi học đây!! Cơm trưa của con đâu ạ?

-Đây!! Bà mẹ đưa hộp cơm đã gói sẵn sàng cho đứa con gái iu quý!!À quên, mẹ nói này, từ hôm nay em họ của con sẽ tới đây đó!!

-Ai ạ?

-Thái Tuấn.-thằng bé bên Anh qua đây sống tạm ở nhà ta.

-Đứa em họ này ở đâu chui ra thế ạ??

-Con đã gặp nó hồi năm tuổi rồi đó!!Nó suốt ngày bám theo hai đứa con mà.

-Hai đứa?

-À!!Bà mẹ giật mình...Thôi, con gặp lại nó sẽ nhận ra thôi.

-Chào mẹ con đi học.

-Cửa ở bên này mà con gái!!con lên tầng trên làm gì??

-Mẹ đừng nói cho thằng chết bầm kia biết nhé!!

Nhìn bóng con mình khuất dần bên hành lang, bà mẹ bỗng lắc đầu: " Thật sự con đã quên Dương Minh rồi sao??"

...Kí ức của mẹ...

Trong ánh nắng, có một cô bé xinh xinh đang cười, tay dắt theo một cậu bé...yên bình lắm lắm.

Có một cô bé xinh xắn cứ suốt ngày Dương Minh, Dương Minh, Dương Minh...Kể chuyện về một cậu bé cho mẹ mình ngày ngày không dứt.

"Con sẽ cùng Dương Minh ăn trái táo trái mùa"

...

Một cậu bé cứ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé đó và không chịu buông...

-Để cô canh cho, con về trước đi!-Sau nhiều lần người mẹ nói như thế, cậu bé mới chịu rời đi và không quên dặn:

-Cô hãy liên lạc với cháu ngay khi con bé đó tỉnh nhé!!-Một câu nói rõ ràng là một sự quan tâm nhưng lại vụng về làm mẹ của cô bé khẽ cười...

...

-Xin lỗi cháu, nhưng có lẽ con bé bị mất trí nhớ.

-Tất cả ạ?

-Không, hình như là nó chỉ quên mình cháu thôi.

Bà đứng đó, nhìn cái khuôn mặt buồn và thất vọng của cậu bé...cái bóng cô độc...lẻ loi...

-Đừng lo, chúng ta sẽ làm nó nhớ lại.-bà an ủi.

Bất chợt tay cậu bé đó nắm lại thành nắm đấm.Cậu bé ngẩng mặt lên cười:

-Không cần đâu. Cháu và nó không quen...

"Con gái ngốc! Con đã làm cậu bé ấy buồn lắm đấy..."

...

CHAP 11: Người em họ.(tiếp)

2. ""Mẹ hỏi hay thật đấy!!Giờ mình mà xông cửa chính thì có mà...toi à."

Vừa lầm bầm Điệp Linh vừa quăng cái cặp ra khỏi cửa sổ rồi bám vào cành cây, trèo xuống. (potay.org)

-Khục khục, khặc khặc.(mọi ngừi đừng hỏi giọng ai cười mà đểu thế,là của con bé Điệp Linh đó)-Con bé đang hí ha hí hửng tận hưởng cái cái cảm giác dễ chịu khi tưởng tượng ra cái vẻ bắt hụt con mồi của thằng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mà nó đâu hay bít rằng...cái kẻ đó cũng đang khục khục khặc khặc chẳng khác gì nó...ở một nơi nào đó...

Tội nghiệp con bé bị mẹ nó bán đứng rùi. Ngay khi bóng nó vừa dứt sau hành lang và dòng suy nghĩ của bà cũng vừa đứt, bà đã lọc cọc chạy ra báo với Dương Minh.

-Con bé vừa trèo cây chuồn ra phía sau rùi cháu ạ (híc,có mẹ nào bán đứng con gái mình như thế)

-Da??à vâng, cảm ơn cô, chào cô.-thằng bé cười rồi ngoắc tay cho một người vệ sĩ, người đó nhanh chóng mở cốp xe lấy ra một vài thứ ""hay hay""...và rồi Dương Minh đi về hướng bức tường phía sau, nơi dự định sẽ là trạm dừng chân cuối gốc cây của Điệp Linh, vừa nhìn cái cảnh con bé đang lúi húi trên cây vừa ""Khục khục, khặc khặc"

Chờ con bé đang ở lưng chừng cây, không có gì bám, Dương Minh mới ""thủ đoạn":

-Không ngờ cô lại có hứng làm Tôn Ngộ Không ghê nhỉ.

Con bé thấy vậy ngó xuống:

-Mi...

Và thế là nó lại định trèo lên.

Ở phía dưới Dương Minh vẫn cười:

-Cô có nhớ hôm qua làm sao mà rơi xuống không?

""Khỉ thật".Hắn vừa dứt lời đã không cho con bé thở, đành chịu,nhưng lần này nó không may mắn nhảy xuống được như hôm qua mà rơi xuống.

""Má ơi, kiểu này gãy lưng con mất!!!TT_TT"

Nhưng không hỉu sao nó không thấy đau, chỉ thấy khó chịu chút...và cảm giác...như thể nằm trong tấm lưới...

Tấm lưới thật!!!

-Bắt được con cá to!!-Dương Minh cười đắc thắng cúi xuống nhìn con bé đang nằm co rúm trong tấm lưới.

-Thả ta ra !!thả ta ra!!- con bé vừa hét vừa giãy giụa

-Cho bảo cô đáng đời rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Tôi cho xe riêng đón cô trước cửa sao dám chuồn chứ?-hắn bắt đầu hỏi tội.

-Để bị mặc bộ đồ quái gở kia à?

-Tôi đâu có ý đó.-Hắn nhìn Điệp Linh với ánh mắt vô tội, mắt long lanh.

Tự dưng con bé lại thấy tội lỗi vì nghi oan cho hắn mới chết chứ nhưng cảm giác đó chưa kéo dài được tới giây thứ ba thì...

-Nghe này , đồ ngốc!! - hắn cười nụ cười ranh mãnh thấy-muốn-đạp - TÔI_CHÁN_CHIÊU_ĐÓ_RỒI!!! - hắn đọc từng chữ rõ ràng.

CHAP 11: Người em họ.(tiếp)

3.Điệp Linh vừa bước xuống xe, vừa len lén nhìn sang Dương Minh. Lạ thật, con bé không hiểu tại sao mà hôm nay tên ôn thần này lại tha cho nó đến trường yên ổn. Hỏi thì hắn không nói gì cả.

-Hôm nay tha cho tôi thật à?-Con bé dè chừng. Đây là lần thứ 9 nó hỏi và sau 8 lần im lặng thì lần này Dương Minh đã có dấu hiệu của sự không chịu nổi, mày nhíu lại nhưng cuối cùng cũng quyết định trả lời cho con bé yên tâm:

-Đừng mừng vội. Chỉ đơn thuần là tôi chưa nghĩ ra.

Con bé Điệp Linh nhăn trán suy nghĩ. Không tin được là cái đầu óc ranh ma lắm trò của hắn lại có một ngày không nghĩ ra kế để đùa nó. Chắc hôm nay đầu óc thằng này có vấn đề. Và rồi gật gù vì ý tưởng rất đỗi „thông minh" của mình , con bé cũng chắp tay lên mồm và lầm rầm vái cho cái tên ôn thần này có vấn đề đến cuối đời.

Nhìn nụ cười đắc ý của con bé, Dương Minh lại thấy khó hiểu.

-Này, sao cười một mình gian thế?

-Đâu có.-Con bé chối.

"Chắc chắn là không phải không có" -Dương Minh nghĩ thầm. Chỉ có điều là chính thằng bé không muốn tra thêm, vì thực sự hôm nay thằng bé chỉ muốn một ngày yên bình. Chỉ có thế. Hình như là một ngày yên bình bên cạnh con bé Điệp Linh.

-Ngày hôm nay không được xa tôi một bước rõ chưa?

Dương Minh nói nhưng không thấy con bé trả lời. Ừm, hình như con bé đang chú ý tới một việc khác. Mắt con bé đang long sòng sọc lên như muốn "ăn tươi nuốt sống" nhóm mấy đứa con gái đang chỉ chỉ trỏ trỏ và thì thầm về con bé như một con đỉa dai dẳng suốt ngày bám lấy thần tượng của bọn họ. Và Dương Minh khẽ nhếch mép, một cái nhếch mép vô thức. Hình như một niềm vui thầm kín nào đó đã xuất hiện trong lòng thằng bé mà chính bản thân thằng bé cũng không nhận ra.Và hình như thằng bé cũng không nhận ra là ánh mắt của mình cũng dịu dàng, một kiểu dịu dàng thực sự khi thấy con bé ngốc nghếch đang nắm chặt tay, lầm lì nhìn lũ con gái cố nuốt giận...Và hình như, thằng bé không nhận ra điều đó chỉ vì thực sự nó không muốn nhận ra điều đó, bởi nó cứ luôn luôn thôi miên bản thân rằng nó ghét con bé Điệp Linh, ghét cái con bé dám quên đi nó...

-Không nghe tôi nói gì à.-Dương Minh bất ngờ đá vào chân con bé đau điếng.

-Đứa nào muốn chết à??-Con bé nói theo kiểu phản xạ bình thường nhưng ngay khi lấy lại ý thức rằng người vừa đá ó là ai, nó đành cười TT_TT.

-Cậu bảo gì, ông chủ?-tất nhiên rồi,con bé nghĩ thầm, nó phải nhẹ nhàng chứ lỡ may chọc giận tên ác ma thì ngày bình yên của nó tàn. Thực sự nó không muốn nghĩ tới một trò hề nào mà nó phải nhập vai diễn nữa...nói chung không nên nghĩ tới ác mộng.

-Tôi bảo là ngày hôm nay không được xa tôi một bước.

- Tại sao không được?

Nhưng đó không phải là những lời phát ra từ miêng con bé. Nó tròn mắt tìm chủ nhân của câu nói. "Ai mà hiểu mình vậy ta?" Và bật chợt nó thấy một thằng con trai. Nhưng chưa kịp nhìn rõ mặt thì tên con trai đã ôm chầm lấy nó. "WHAT????" -Chuyện gì đang xảy ra với con bé thế này???Bỗng dưng bị một tên con trai xa lạ ôm chặt cứng trong tay...

Nhưng kẻ gặp vấn đề không chỉ có con bé. Còn một người đó. Một người đang vô cùng tức giận...chỉ muốn xé tan xác cái tên con trai lạ ra...

CHAP 11: Người em họ.(tiếp)

4. Đứa em họ quỷ quái. (Phần về kí ức khi Điệp Linh còn nhỏ,6 tuổi)

Cô bé nhìn vào thằng nhóc con một cách quan tâm nhưng cũng không dấu nổi niềm thích thú.Ở chiếc ghế sofa đối diện, thằng nhóc con ấy cũng đang lầm lì nhìn lại cô bé, đôi mắt vừa ráo nước vẫn đang đỏ mọng, và gò má cũng đang hồng hồng lên theo kiểu tính giận dỗi của trẻ con.Cô bé nhiều lần định há miệng ra nói chuyện nhưng lại thôi.Nhưng khi nghe tiếng bụng thằng nhóc con réo dài, bất chợt cô bé không kìm được cười:

-Em đói rồi à?

-Không phải việc của chị.-Thằng nhóc cứng giọng cho dù hai tai đang ngượng đỏ lên.

Cô bé thấy thế tại càng thích thú:

-Không cần dấu, mẹ chị sẽ về muộn, nên bây giờ chị sẽ làm đồ cho em ăn.-Cô bé có vẻ ra dáng. Thằng nhóc con hỉnh mũi, bĩu môi kiểu rất ư baby:

-Chị mà biết nấu cái gì?

-Ừm!!-Vừa bị một đứa nhóc thua tuổi nói trúng tâm đen, cô bé lúng túng, nhưng rồi nó cũng nhanh chõng lấp liếm:

-Chị có sữa bột giành cho trẻ em dưới ba tuổi, chị biết pha mà.

Thè lưỡi, thằng nhóc nói:

-Tôi đã năm tuổi rồi, không uống sữa con nít đó!!

-Nhưng chị sáu tuổi vẫn uống được mà.

-Thế mới bảo chị ngốc, không ngờ tôi lại có chị họ ngốc ngếch như chị.

Đến lúc này hình như cô bé không chịu nổi nữa, đứng bật dậy, lườm mắt:

-Ta không ngờ có một thằng em họ "cụ non" ngươi.

Cô bé và thằng nhóc nhìn nhau bằng ánh mắt tia lửa điện...xẹt xẹt...(Amen, ai99 đang đứng giữa đấy!!)

...

Thằng nhóc đang ngồi trên sofa và gác hai chân lên bàn,chăm chú theo dõi chương trình pokemon yêu thích của nó.

-Bỏ chân xuống, nhóc!

-Tôi không phải nhóc.-thằng nhóc con nói chuyện với cô bé bằng nửa con mắt , nửa con măt còn lại vẫn đang dán vào màn hình tivi.

-Lấy cái điều khiển bên trái cậu bé, cô bé tắt tivi cái rụp.

-Chị sao thế??-Thằng bé giận giữ.Không biết lịch sự à? Tôi dẫu sao cũng là khách đấy!!

-Còn ngươi không biết lễ phép à??Đằng nào ta cũng lớn hơn ngươi đó.

-Có một tuổi thôi à...mà đừng nghĩ tôi coi chị là chị.

-Nhóc mắc dịch!!! Và rùi "BỘP" Cái gối trên tay con bé lao một phát vào mặt thằng nhóc ...

-Chị...-thằng nhóc con lửa giận phừng phừng...

CHAP 12: Điều gì đó.

1.Những kẻ ngốc.

Kí ức...(phần kí ức lúc Dương Minh ,Điệp Linh 6 tuổi)

Cậu bé đang nhíu mày, đây là lần thứ 23 cô bé nhắc tới tên thằng nhóc em họ. Như lời cô bé kể thì nó là một thằng "ôn con" nhưng cậu bé thật sự không hiểu tại sao cô bé lại có thể kể về thằng nhóc đó với ánh mắt và giọng nói vui vẻ tới thế. Bất giác một cái gì đó cứ len lỏi trong lòng cậu bé. Nhưng với cá tính của mình, như từ xưa tới nay, cậu bé vẫn giữ im lặng, và lãnh đạm,...đôi mắt vẫn lạnh lùng thế như thể cậu bé ấy chẳng buồn quan tâm hay để ý tới một chút gì câu chuyện của cô bé...

Cô bé vẫn liến thoắng, say mê kể về gương mặt thằng nhóc khi giận, nhìn muốn đấm kinh khủng nhưng cũng baby kinh khủng.

Nhưng bất chợt cô bé quay sang, và giây phút bất chợt đó vô tình bắt gặp cái nhíu mày của cậu bé.

-Cậu không thấy thú vị à?-Cô bé hỏi, có vẻ hơi mất hứng.

-Hai người ngốc nghếch.

Nhưng khi câu nói tưởng như rất đáng giận của cậu bé kết thúc thì cô bé bỗng cười một tràng. Cậu bé lạ nhíu mày:

-Sao thế?

-Cách nói của cậu và thằng nhóc hình như hơi giống nhau, à không , cũng giống nhau lắm đó.

Lại nhíu mày...

-Ừm, luôn bảo người khác ngốc.

-Bởi vì cậu ngốc thật.-Cậu bé nhận xét đơn giản và đứng dậy, quay lưng đi.

Khác với bình thường, cô bé không chạy theo, mà vẫn ngồi đó.Nhận ra sự kì lạ đó, cậu bé quay lại, một chút quan tâm nhưng đáng tiếc, cô bé không thấy khoảnh khắc hiếm hoi ấy,cô bé hình như đang chăm chú suy nghĩ một điều gì.

Nhưng rồi cái cậu bé đó cũng quay lưng đi sau hai giây, à không, hình như chỉ một giây thì phải và ánh mắt nhanh chóng trở lại cái lạnh lùng, không thèm bận tâm như từ xưa tới nay vẫn thế.

"Con bé ngốc!!Kệ nó!!..."

CHAP 12: Điều gì đó.(Tiếp)

2.Điều gì đó.( kí ức(tiếp))

"Con bé ngốc!!Kệ nó!!..."

Nhưng rồi chưa được vài bước thì cô bé đã đuổi theo...và bất chợt,cậu bé không kìm được một nụ cười dù chỉ đơn thuần là một cái nhếch mép.

-Á...-Cô bé reo lên...-Dương Minh, cậu vừa cười đó!!

-Ngốc nghếch.cậu bé nói,lời nói hình như nhẹ nhàng...

Nhưng...

-Chị ngốc, bị người ta nói thế mà còn chưa chịu về??

Cả hai quay lại, là thằng nhóc con, nó đang giương mắt nhìn cô bé.

-Im đi nhóc, bít gì mà nói.

-Tôi đã thương tình đi gọi chị về ăn cơm mà lại nói kiểu đó à?

-Hửm...sao hôm nay tốt thế?Biết nghĩ tới chị rồi à.

Tự nhiên tai thằng nhóc đỏ ửng:

-Đừng có mơ , tại tôi đang đói thôi, mà phép lịch sử tối thiểu mà chẳng lẽ khách lại ăn trước chủ nhà.

-Khách lịch sư không ai nói chuyện với chủ nhà như ngươi cả!!-Cô bé lửa giận phừng phừng.

-Ờ đấy...thằng nhóc con lẽ lưỡi...trễ môi...

Cô bé cũng banh mắt, thè lưỡi trêu lại...

Bất chợt một điều gì đó...xuất hiện trong sâu thẳm cậu bé mà cậu không rõ...

Và bất chợt...

-Ngốc nghếch.

Cậu bé hình như đã "vô" ý nói hai tiếng đó làm cuộc chiến cô bé và thằng nhóc con ngưng lại, lúc bấy giờ thằng nhóc con mới đặc biệt chú ý tới cậu bé.Đến lúc này đây, hai ánh mắt ấy mới thực sự gặp nhau.

Cậu bé ấy vẫn giữ nguyên cái kiểu dường như luôn vô tâm với tất cả ...

Và thằng nhóc con thấy khó chịu nhưng mặt nó cũng đang đỏ dần lên. Ừm, có lẽ một phần cũng tại vì vẻ đẹp thiên thần nhưng lại cao ngạo và lạnh lùng ấy, và một phần hình như cũng vì thằng nhóc nhận ra người đối diện thật không "đơn giản".

-Ừm...-thằng nhóc bỗng quay đi , tay cầm lấy tay cô bé mà kéo:

-Chị à, về thôi!!

-Khoan đã, còn Dương Minh? -cố bé gọi với...-Ủa mà quên, sao bỗng dịu dàng thế hả?

Đỏ lên tới cả mang tai, nhưng thằng nhóc vẫn gắt gỏng:

-Chị ngốc, tôi đói rồi!!

Cậu bé nhìn hai cái bóng nhỏ bước đi...lại một điều gì đó khẽ nhói lên....

"Ngốc nghếch."

CHAP 12: Điều gì đó.(Tiếp)

3.Em trai-Điều gì đó (II)

Ký ức tiếp diễn...

-Bà hãy để tôi yên, đừng có gọi nữa!!!

Và tiếng máy điện thoại cúp.

Cô bé nhìn thằng nhóc băn khoăn:

-Em vừa nói chuyện với ai thế nhóc?

-Mẹ.

-Sao em lại nói chuyện như thế?

-Không liên quan tới chị?Chị biết gì mà nói?-Thằng nhóc con cau có và cuối cùng ngồi sụp xuống ngay cái chỗ bên cạnh cô bé và giật lấy máy điều khiển, tìm kiếm cái kênh pokemon yêu thích.

-----------------------------------------------------------

-Cậu có em không,Dương Minh?-Cô bé hỏi, nhưng biết trước rằng sẽ vô ích vì cậu bé chưa bao giờ nói chuyện về mình cả.

Im lặng.

Luôn là thế. Cách trả lời của cậu bé luôn là vậy.Khuôn mặt vẫn không biểu cảm thế, có chăng thì chỉ là nơi khóe mắt có hơi rướn lên như mang hơi hướng của sự phẫn nộ.Nhưng chỉ là thế và luôn luôn là thế,không gì hơn.

Nhưng bất chợt...

-Có đấy.

Gật gật.-Cô bé bất ngờ tới mức không nói được điều gì.Nhưng rồi ngay sau đó, nụ cười bỗng nhiên bật ra khỏi đôi môi nhỏ của cô bé một cách nhẹ nhõm.

-Em cậu thế nào??-và cô bé không kìm được đã hỏi tiếp,ánh mắt thích thú.

Nhíu mày.

Cái nhíu mày của cậu bé làm cô bé im lặng.

Lại vài giây im lặng dài dằng dặc...

-Thằng nhóc đó, hình như rất ghét mình.

Cậu bé có thể là đang lắng nghe, cũng có thể là không, bởi ánh mắt đang nhìn vào một nơi nào đó xa xăm lắm.Nhưng cô bé bên cạnh vẫn chắc chắn là cậu bé đang nghe, một sự tin tưởng mãnh liệt từ những cảm nhận mơ hồ của bản thân...

-Không phải hình như mà là rất ghét.

Thằng nhóc đã đứng đằng sau tự lúc nào.

-Về. - Cậu bé nói thông báo ngắn gọn rồi dửng dưng quay đi. Nhìn cái dáng cô độc ấy,cô bé thực sự muốn chạy theo,nhưng nghe tiếng bụng thằng nhóc réo lên nên thôi.

-Nhanh lên,tôi đói rồi- Thằng nhóc giục.

......

Gió thổi....Có một cậu bé bước đi, vẫn cái dáng cao ngạo và lạnh lùng ấy, khuôn mặt không chút biểu cảm...Chẳng ai biết và chính cậu bé cũng không hay rằng... trong sâu thẳm...có điều gì đó.....

"Tại sao mình lại khó chịu nhỉ?"

"Ngốc nghếch".

Hai đứa bé vừa đứng trước cửa nhà thì chân thằng nhóc bỗng sững lại, bên trong nhà mẹ cô bé đang tiếp một người phụ nữ ăn mặc quý phái, tuy nhiên, điều đó không che đươc nét buồn phảng phất trên khuôn mặt bà ta.

Thằng nhóc không bước vào, tay nắm chặt và răng nghiến lại.

-Em sao thế?

-Không phải việc của chị.

Người phụ nữ lúc đó đang dùng trà nghe tiếng liền ngầng lên và lia ánh mắt về hướng cửa. Và bà đứng bật dậy.

-Thái Tuấn!!!

Thằng nhóc bỗng quay lưng bỏ chạy.

-Chờ chị với!!-cô bé cũng quay lưng đuổi theo. Trong cái lúc quay lưng ấy có một khoảnh khắc làm cô bé chú ý, chỉ một khoảnh khắc, có một giọt lệ ngân trên khóe mắt bà ấy khi nhìn theo cái bóng thằng nhóc lúc nó chạy đi.

-Này, đứng lại đi ...nhóc!!

-Cô bé vừa hét theo vừa thở hổn hển.

Thằng nhóc vẫn miệt mải chạy.

Và vấp phải hòn đá.

Và ngã.

-Chị đã bảo dừng lại mà.-Cô bé cúi xuống và đưa tay ra đỡ.

-Kệ tôi.-Thằng nhóc nói và lạnh lùng hất tay cô bé đi...nhưng...giọng nói đó...hình như...đang lạc đi...

Giây phút tay cô bé bị hất ra, có một giọt nước ở đâu rơi xuống.

-Em khóc à nhóc?

-Chị có ngốc không, tôi làm sao mà lại khóc chứ?-Thằng nhóc nói và rồi chống tay lên để đứng dậy.

Cuối cùng thằng nhóc cũng bước đi , và cô bé cũng chậm rãi bước theo.

................................................† ?....................

Trên ngọn đồi xanh bình lặng...

-Người khi nãy là mẹ em đúng không?

-Bà ta không là mẹ tôi.-Thằng nhóc nói và cô bé để ý thấy chỗ đám cỏ nơi tay thằng tiếp xúc bị vùi dập bởi sự phẫn nộ.

-Khi em chạy đi chị thấy bà ấy đang khóc.

-Nhưng bà ta không hề khóc khi ngày ấy bỏ tôi !

-Bỏ em?

-Ừh, bà ta đã bỏ tôi với bà nội mình để đi theo một người đàn ông khác. Không lý gì mà bà ta có thể dễ dàng bỏ đi và cũng dễ dàng quay lại như thế!!Không bao giờ...

-Em có biết khi em nói em đang khóc không nhóc? Điều đó có nghĩa là em đã âm thầm tha thứ cho mẹ em rồi.

-Im đi, thằng nhóc quay qua phẫn nộ, chị biết gì mà nói?

Và rồi...

----------còn tiếp-----------

Chap 13 ~ 18 :

CHAP 13: Giọt nước mắt của mưa.

1.Những giọt đầu của mưa. (Kí ức-tiếp)

...

-Im đi, thằng nhóc quay qua phẫn nộ, chị biết gì mà nói?

Và rồi...

Và...

..hình như...

....phút phẫn nộ ấy...

......thằng nhóc...

........đã...

..........sai lầm...

............sai.........

..............thật sai......

-Chị cút đi!!

Nhìn theo cái bóng bé nhỏ ấy khuất dần, thằng nhóc dường như cảm thấy hối hận,nhưng thay vì nói xin lỗi, thằng nhóc đã chỉ đơn thuần là nhìn,chỉ nhìn mà thôi...cái bóng nhỏ ấy bước đi trong những giọt đầu của mưa...

"Em có biết khi em nói em đang khóc không nhóc? Điều đó có nghĩa là em đã âm thầm tha thứ cho mẹ em rồi."

.................................................. .........

Cô bé lại đứng trước cửa nhà cậu bé một cách vô thức,không biết tự lúc nào và không biết tại sao...Cô bé đứng nhìn một lát vào bên trong cánh cổng, nơi đó, nơi cậu bé ấy sống là một thế giới khác hơn và xa lạ...Nhưng rồi cũng quay bước.

-Tới đây làm gì?

Cậu bé đã đứng đó,sau lưng cô bé nãy giờ...trên vai lấm tấm những giọt đầu của mưa, vẫn cái kiểu lạnh lùng và bất cần ấy, cái đầu hơi nghếch lên và lông mày rướn cao.

-A...tớ...

Bỗng nhiên cậu bé trở thành người để cô bé trút bầu tâm sự bất đắc dĩ.Trong khi cô bé mải mê kể về chuyện của thằng nhóc con, thì cậu bé ngồi im lặng bên cạnh và đưa mắt nhìn vào nơi nào đó xa xăm...

-Thằng nhóc tồi tệ, tớ quan tâm nó thế mà nó lại dám đuổi tớ như thế, lát nữa cho nó biết tay!!

Lúc bấy giờ cậu bé mới quay sang và nhìn thẳng vào mắt cô bé, dấu hiệu đầu tiên và duy nhất cho biết cậu ấy vẫn đang theo dõi câu chuyện nãy giờ.

Đôi mắt cô bé tròn vo...đây là lần đầu tiên cậu bé ấy cỏ biểu hiện như thế.

Ánh mắt ấy xoáy sâu vào cô bé.

-Chỉ có thế thôi?

-Ừh, chỉ có thế.-Cô bé trả lời.

-Ngốc nghếch.

...

Cô bé đứng dậy một cách hụt hẫng rồi chào cậu bé .Cậu bé vẫn cái ánh nhìn cao ngạo ấy dõi theo cái bóng bé nhỏ bước đi giây lát rồi cũng quay đi.

Những giọt đầu của mưa...

CHAP 14: Hai bên cánh cửa.

Kí ức (tiếp).

Cô bé đứng dậy một cách hụt hẫng rồi chào cậu bé .Cậu bé vẫn cái ánh nhìn cao ngạo ấy dõi theo cái bóng bé nhỏ bước đi giây lát rồi cũng quay đi.

Những giọt đầu của mưa...

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Có ai đó nồi xuống kế bên thằng nhóc...là cậu bé ấy...khuôn mặt vân lạnh lùng hệt như cái ấn tượng đầu tiên của thằng nhóc ấy về một cậu bé không đơn giản.

-Anh tới đây làm gì?

Không trả lời.

Bỗng nhiên thằng nhóc có cái cảm giác là mình ngốc nghếch, giống như cái kiểu tự nói chuyện một mình vậy, nhưng dĩ nhiên ai đối mặt với cậu bé ấy mà chẳng như thế, luôn bị cái vẻ cao ngạo ấy trấn áp, chỉ trừ có một cô bé ngốc mà thôi...

Bên cạnh thằng nhóc đang lúng túng ấy,có một cậu bé đang đưa mắt nhìn ném ánh mắt lạnh lùng nhì lên bầu trời âm u, mà đôi giọt mưa đã bắt đầu phảng phất.

Dĩ nhiên, ai có việc người đó, và thời gian cứ thế trôi...

Và mưa rơi...

Nặng hạt dần...

Cậu bé ấy đứng dậy, và quay đi...vẫn hiên ngang và đường hoàng như thế.Nhưng được ba bước thì bỗng quay đầu lại.

-Con bé đó trước đây không biết cười đâu.

-Tại sao?-bất chợt thằng nhóc bị thu hút bởi câu nói của cậu bé ấy.

-Vì nó nghĩ chính nó đã giết bố mình.

Và quay đi, cái dáng cao ngạo ấy vẫn cao ngạo và tự tại đến lạ thường, nhưng có một thằng nhóc thì không thể nào thoải mái được khi nghe xong câu chuyện ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn hai câu ấy...

Mưa...

...

-Chị.

Cô bé nghe tiếng thằng nhóc con nhưng vẫn không quay lại, vẫn cặm cụi vào cái màn hình tivi.

-Chị!!-Lần này thằng nhóc kêu với âm vực lớn hơn.Cô bé vẫn không quay lại vì còn giận hai cái từ "Cút đi" bất tâm của thằng nhóc con ấy.

-Chị.!!!-Thằng nhóc vẫn tiếp tục kêu ngoài cửa mà không bước vào nhà khiến cô bé bắt đầu thấy mình muốn quay lại và nói điều gì đó nhưng vẫn kìm nén được, vẫn đáp trả bằng sự im lặng.

-CHỊ NGỐC!!! TÔI GỌI KHÔNG TRẢ LỜI???

-LẠI CÒN MUỐN GÌ NỮA ???-Cô bé cũng quay lại đáp trả không thua cường độ.Nhưng khi nhìn thấy thằng nhóc quần áo ướt nhẹp, tóc khẽ rủ xuống vì mưa và người đang khẽ hơi run lên vì lạnh thì lại thấy tội tội, cho dù mắt nó nhếch lên và cái mỏ đang chu lên cố tình trêu điên cô bé.

-Sao lại dầm mưa hả nhóc??-Cô bé vừa hỏi vừa nắm tay thằng nhóc kéo vào.

-Vì tôi thích thế đấy!-Giọng nói có vẻ bướng bỉnh nhưng chân thằng nhóc vẫn lững thững bước theo cô bé.

-Đi thay đồ nhanh!!Ốm bây giờ!-Cô bé ra lệnh, cũng ra oai nữa, nhái vẻ mặt giống hệt mẹ làm thằng nhóc bật cười, nhưng nó vẫn bướng bỉnh.

-Không!!Tại sao tôi phải nghe chị chứ??

BỘP!!Không kịp giãy giụa thêm, thằng nhóc bị cô bé đá vào nhà tắm, rồi khóa trái cửa ngoài lại.

-Trong đó mà thay quần áo nhóc!!Xong chị sẽ mở cửa cho!!-Cô bé bên ngoài hét lên.

-Khoan đã, tôi cò điều này muốn nói với chị mà.

-Điều gì?À!!Đừng hòng qua mặt, muốn lừa để chị mở cửa phải không??Đừng mơ!!Thay đồ đi nhóc!!

-Tôi có điều muốn nói thật!!-Thằng nhóc hét.

-Thì nói đi!!Chị nghe này!-Cô bé lém lỉnh hét với lại.

-Quan trọng mà!!

-Thì nói đi!!

-Thì ghé tai vào cửa tôi nói cho!!

-Thì ghé!-Cô bé đưa tai lại gần cánh cửa.-Rồi, ok!!

Từ phía bên kia thằng nhóc hét:

-CHỊ NGỐC !!! XẤU XÍ !!!

-MUỐN ĐẤM HẢ NHÓC???

Bất chợt...nhỏ...rất nhỏ...rất vụng về...

-Tôi...lúc nãy...xin lỗi chị...

Oa!!Cô bé đang nghe điều gì thế này???Đứa em họ quái quỷ láo toét hôm nay bỗng nhiên biết xin lỗi...Cô bé ấy mỉm cười...một nụ cười thật tươi...

Nhưng bên kia cánh cửa có một thằng nhóc không như thế, bởi vì mặt nó đang đỏ ửng lên,vẫn nóng ran hai bên mang tai và vẫn chưa ngơi hết sự lúng túng...

Hai bên cánh cửa...

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 15 :Sát khí (Ở hiện tại )

-Tôi bảo là ngày hôm nay không được xa tôi một bước.

- Tại sao không được?

Nhưng đó không phải là những lời phát ra từ miêng con bé. Nó tròn mắt tìm chủ nhân của câu nói. "Ai mà hiểu mình vậy ta?" Và bật chợt nó thấy một thằng con trai. Nhưng chưa kịp nhìn rõ mặt thì tên con trai đã ôm chầm lấy nó. "WHAT????" -Chuyện gì đang xảy ra với con bé thế này???Bỗng dưng bị một tên con trai xa lạ ôm chặt cứng trong tay...

Nhưng kẻ gặp vấn đề không chỉ có con bé. Còn một người đó. Một người đang vô cùng tức giận...chỉ muốn xé tan xác cái tên con trai lạ ra...

----------------------------------------------------------------------------------------

1s...2s...3s...4s...

Dường như mọi người xung quanh đang đông cứng và mọi sự việc đều ngưng lại chỉ vì cái sát khí phát ra ngùn ngụt từ...kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.(^^)

Giây thứ năm...

"Khỉ thật!Sao con bé không xô thằng đó ra nhỉ?"

Giây thứ sáu...

Giây thứ bảy...

-Này...-Cuối cùng xét thấy không đứng nhìn không được nữa (hay đúng hơn làcó người không kìm được mình nữa ^^) đặt tay lên vai thằng nhóc lạ cùng với mộ cái nhíu mày.

Thằng nhóc ấy bây giờ mới buông Điệp Linh ra và con bé cũng bắt đầu tỉnh lại, lùi hai bước...

"Con bé chết tiệt, cãi mình thì nhanh nhảu lắm mà những chuyện thế này thì phản ứng chậm như rùa." (có người sợ người ta bị ăn mất kìa ^^)

-Mi là ai?

Lúc bây giờ con bé mới lấy lại phong độ, hét.

-Không lẽ không nhận ra tôi?

Con bé nhăn trán suy nghĩ.1s ,2 s vẫn lắc đầu.

-Không lẽ thế này mới nhận ra.-Thằng nhóc cười....-CHỊ NGỐC !!! XẤU XÍ !!!

Chúa ơi...

-A!!-Con bé Điệp Linh hét lên sung sướng...và lần này (sẽ có kẻ bị choáng ^^) chủ động ôm lấy thằng con trai lạ rất thân thiết, tình cảm (có kẻ tai bốc khói kìa ^^) -THÁI TUẤN!!!

Nắm chặt tay, răng nghiến lại, và sát khí bốc lên ngùn ngụt, Dương Minh đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai kẻ đó...

-Hai đứa ngốc.-Bất chợt.

"Thằng đó là thằng nào chứ?" (Ủa ,tác giả quên nói, Dương Minh tệ nhất là nhớ tên người )

CHAP 16: Cảm xúc.

-A!!-Con bé Điệp Linh hét lên sung sướng...và lần này (sẽ có kẻ bị choáng ^^) chủ động ôm lấy thằng con trai lạ rất thân thiết, tình cảm (có kẻ tai bốc khói kìa ^^) -THÁI TUẤN!!!

Nắm chặt tay, răng nghiến lại, và sát khí bốc lên ngùn ngụt, Dương Minh đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai kẻ đó...

-Hai đứa ngốc.-Bất chợt.

"Thằng đó là thằng nào chứ?" (Ủa ,tác giả quên nói, Dương Minh tệ nhất là nhớ tên người)

Rồi cái dáng ấy lại quay lưng...bỏ tay vào một bên túi quần và bỏ đi cao ngạo như xưa nay vẫn thế...

Điệp Linh nhìn theo cái bóng ấy...một chút gì đó quen lắm... "Là cái gì nhỉ?"

"À, phải rồi, tên ấy từ xưa tới nay vẫn thế mà."

...

-Này nhóc!!Em lớn quá rồi ha!!- Con bé đưa tay lên xoa đầu thằng nhóc, bây giờ đã cao hơn con bé vài cm, trái hẳn với hồi còn nhỏ, thằng nhóc luôn thấp hơn con bé nửa cái đầu.

Thằng nhóc nhíu mày khó chịu:

-Đừng gọi tôi là nhóc, tôi cao hơn chị rồi đó!!

-Vẫn đáng ghét như xưa...nhỉ??

-Dĩ nhiên...-thằng nhóc thè lưỡi trêu tức con bé Điệp Linh,cái mũi khẽ hỉnh lên và nhăn lại. (lúc đó, nếu để ý xung quanh chút thì có vài cô bé đang bất động vì nét mặt rất đỗi dễ thương của thằng nhóc ^^)

Con bé cũng banh mắt, thè lưỡi...

Bỗng nhiên...một giấy ngắn ngủi và bất ngờ tới mức con bé không kịp định hồn...

thằng nhóc hơi nghiêng đầu và đặt một nụ hôn lên má con bé...

...một nụ hôn...

...

...đặt trên má...

...

...nhẹ nhàng...

-Chị rất dễ thương đó!! - thằng nhóc Thái Tuấn cười nhe răng, khi con bé còn đang tròn to mắt... - Vì thế nên tôi quyết định tặng chị một cái thơm đó!! - Rồi thằng nhóc ba chân bốn cẳng chuồn lẹ .

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Tại thời điểm đó, ở một nơi khác trong trường, có một kẻ duy nhất vẫn chưa biết tí gì về cái tin nóng hổi vừa xảy ra vài phút trước...nhưng cũng sẽ nhanh thôi...thời đại thông tin đại chúng mà:

-Chà, ghê thật, con nhóc đó không những không tha cho Dương Minh mà còn dám hôn nhau với kẻ khác trước cổng trường nữa!!-Một cô bé cất giọng oanh vàng không biết là vô tình hay cố ý (tất nhiên là cố ý!!=.=) vừa đi sau Dương Minh vừa nói.

Dĩ nhiên là mấy lời đó lại lọt được vào tai Dương Minh, và với cái đầu siêu đẳng thì không cần động não Dương Minh cũng đoán được là họ đang nói về ai với ai.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Lúc bấy giờ Dương Minh đang ngồi ở một góc lớp , mắt đăm đăm nhìn lên cái chỗ trống của con bé Điệp Linh ngay trước mặt và phát ra sát khí đằng đằng khì tất cả mọi người dù có ngốc đến mấy phải tự hiểu : "Cần tránh càng xa càng tốt."

"Lúc đó đáng lẽ mình phải lôi con bé đó đi chứ! Nếu thế thì đã không có cái chuyện hôn nhau đó xảy ra, khỉ thật!!" -Dương Minh nắm tay thành nắm đấm, bực tức.Nhưng cậu vẫn ngồi đó mà không làm gì.

"Mà sao mình thấy khó chịu nhỉ?"

"Thôi đi, con bé đó là gì kệ nó..."

Có một cậu bé đã không biết bao nhiêu lần như thế, cứ như thế, cứ tự thôi miên mình như thế, rằng cậu ghét cô bé đó...ghét, rất ghét...

Rất ghét?

CHAP 17: Không bao giờ.

Rốt cuộc là sau những nỗ lực kiềm chế bản thân (chính Dương Minh cũng không biết bản thân đang kiềm chế vì cái gì và vì sao) và nó đã để cho con bé ấy nữa ngày yên bình trọn vẹn.

Không trêu tức, không nói chuyện,sai bảo cũng chẳng bắt con bé mặc những bộ đồ quái gở hay làm bất cứ điều kì quặc gì, với những điều này đáng lẽ con bé Điệp Linh đó phải sung sướng và thỏa mãn lắm, nhưng không, thay vì thế con bé lại cảm thấy bản thân như ngồi trên đống lửa, có lẽ vì đã quen thuộc với một Dương Minh hay bắt nạt và gây chuyện quá rồi chăng, nên bi giờ, nghĩ tên này chắc giở trò gì...

Và chuông reo...

Chỉ chờ có thế!!Giờ ra chơi buổi trưa 45 phút cũng đã tới, và con bé đứng dậy chuồn thẳng, đó gọi là tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Thế còn Dương Minh?

Thấy con bé chạy đi thì tức tốc, cơn "không rõ nguyên do" mà cậu chủ nhỏ của chúng ta kiềm chế nãy giờ cuối cùng lại bộc phát, chỉ vì một cái ý nghĩ thoáng qua đầu đơn giản "Chắc con bé chuồn nhanh để đi tìm thằng nhóc đó." (^^) Cuối cùng, Dương Minh cũng đứng dậy và đi ra khỏi lớp theo hướng cái bóng nhỏ vừa khuất đi.

...

-Đang ăn gì đấy?- Dương Minh hỏi lúc vừa phát hiện ra bóng con bé lấp ló sau đám cây.Con bé bỗng chốc quay đầu lại, miệng vẫn còn nhai, ngay khi nhìn thấy Dương Minh, thì con bé nhanh chóng quay phắt mặt đi theo thói quen, giả vờ như chưa nhìn thấy gì, nhưng sau vài dây để đầu óc có thời gian để suy nghĩ lại chút, rằng cái kẻ mà con bé vừa lờ đi ấy bây giờ danh chính ngôn thuận thì đằng nào cũng là "ông chủ" của nó, với lại nhớ tới cái tâm trạng xấu khủng khiếp của Dương Minh hôm nay, con bé cũng đành quay lại lần nữa và trên môi nặn ra một nụ cười méo mó.

-Tôi hỏi mà không trả lời à?

-Ừm, bánh rán Đô-rê-mon, mẹ tôi làm, ngon lắm!! Cậu muốn ăn không?

Bỗng chợt một mẩu kí ức...

-Khoan đã!-Chiếc bánh chưa lên tới miệng đẽ bị cô bé cảm lại-Đây là quà cảm ơn của mình.

Và nhanh chóng, cô bé vươn qua cậu bé, hai đôi môi chạm vào nhau...mắt cậu bé mở to vì bất ngờ.

..Nụ hôn như cơn gió thoảng...nhẹ nhàng...

Nụ hôn ấy có vị bánh rán Đô rê mon.......

"Mình ghét nó, tại sao nó dám quên mình ?"

-Chị hay thật, miếng đó là của tôi mà!!-bất chợt giọng của một người thứ ba cất lên, và Dương Minh mới nhận ra tên ban sáng đang ngồi đó nãy giờ.

Dương Minh đưa mắt nhìn thằng nhóc.Và rồi im lặng ngồi xuống bên cạnh con bé Điệp Linh, lặng lẽ lấy một chiếc bánh lên và cho vào miệng.

Bên cạnh đó có một thằng nhóc trên môi nở một nụ cười khó hiểu.

-Ăn xong rồi chưa?-Dương Minh hỏi sau khi một mình chén hết mấy cái bánh , trước con mắt tròn xoe của hai đứa còn lại.

-Hết rồi đó... - con bé mếu máo (định nói thêm "nhờ ơn cậu" nhưng không dám TT_TT ).

-Vậy thì đi thôi.-Vừa nói, Dương Minh vừa đứng dậy và cầm tay con bé kéo đi.Nhưng một tay kia của con bé bị thằng nhóc Thái Tuấn giữ lại.

-Tại sao chị ấy phải đi với anh?

-Vì cô ta đang là nô lệ của tôi.

-Có thật chỉ thế thôi không?

Dương Minh dương như hiểu ra ý của thằng con trai lạ.

-Thích con nhỏ này ư?

Bất chợt Điệp Linh bỗng có cảm giác như đang chờ đợi điều gì đó.

-Không bao giờ.

Và câu nói của Dương Minh được kết thúc cùng với một cái nhếch mép ngạo mạn.

Hình như trái tim con bé ấy đang nhói lên thì phải, nhói lên dù nó không hểu tại sao...Nó luôn thấy tên ấy đáng ghét và tồi tệ cơ mà, bỗng trong phút chốc lại cảm thấy đợi chờ, hụt hẫng và đau?

Dương Minh quay lưng đi, cái dáng vẫn lạnh lùng như từ xưa tới nay vẫn thế.

Con bé đó vẫn đứng sững nãy giờ.

-Còn chưa đi? - Dương Minh gọi mà chẳng thèm ngoảnh mặt lại.

Ừm , con nhóc chạy theo. "Chắc mình đầu óc có vấn đề, dĩ nhiên là tên ấy không bao giờ thích mình rồi, và mình cũng thế."

...

Thái Tuấn nhìn hai cái bóng xa dần.

"Nếu anh vẫn thế, thì tôi sẽ giành lấy chị ấy đấy..."

-----------------------------------

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 18: Thách đấu.

Kí ức.....

Thằng nhóc từ ngày làm lành hôm nói với cô bé lời xin lỗi vụng về ấy thì suốt ngày đi theo cô bé....

Và không biết tự lúc nào...

Có một cô bé cứ luôn đuổi theo cậu bé và một thằng nhóc luôn đuổi theo cô bé...

Khi nào cũng thế...

-Chị lúc nào cũng Dương Minh, Dương Minh... - Thằng nhóc mỏ chu lên giận dỗi, còn rê ra hai từ Dương Minh. Nhằm trêu tức cô bé.

Cô bé bất chợt đỏ mặt. Nhưng phía sau lưng, cậu bé ấy chỉ im lặng không nói gì, vẫn là cái vẻ thờ ơ ấy.

Chỉ có hai đứa ngốc kia...

Đứa đỏ mặt và đứa bực tức khó chịu ...

...là cô bé và thằng nhóc...

Rốt cuộc vẫn luôn luôn là thế....

...

-------------------------------------------------------------------------------------------------

-Tôi đi rồi chị sẽ mừng lắm phải không? - thằng nhóc vênh mặt , cộng với cái mũi hếch lên, bỗng chợt cô bé đang rơm rớm nước mắt òa khóc thật to.

-Ax?- thằng nhóc bối rối tại vì nghĩ mình làm cô bé khóc.-Này, tôi đâu có nói gì chị đâu nhá!!

Chị ngốc.

Cô bé vẫn nước mắt tèm nhem trên gò má hồng hồng...

-Oa...em không được đi, em là em trai của chị mà!!!oaoa......

-Tôi đã nói rồi, tôi không phải em trai chị mà!!

Cô bé lại càng khóc to hơn.

Thằng nhóc ngày càng thêm lúng túng...

Cô bé giữ tay thằng nhóc không cho nó kéo cái va li để đi theo mẹ.

-Oa.....Không được đi..oaoa.......

-Chị thật là ngốc!! -thằng nhóc nhíu mày.

-Chị không ngốc...,oa..-cô bé vẫn nói xen kẽ dòng nước mắt- em không được đi!!!

Trong giây phút ấy...

Thằng nhóc bỗng đưa tay ra,hơi vươn người lên xoa xoa đầu cô bé ...

Cô bé vẫn khóc.

Nó bối rối, không biết làm sao, lấy tay níu đầu cô bé xuống, thơm lên má...

-Chị ngốc, tôi sẽ quay lại mà...

-Oa...oa...oa......

Rồi thằng nhóc kéo cái vali theo mẹ nó...

Đi qua một người...một người im lặng chứng kiến tất cả cảnh đó nãy giờ, một người vẫn luôn đưa ánh mắt thờ ơ với mọi việc, chỉ đơn thuần có mặt trong bối cảnh này vì bị một cô bé ngốc nghếch kéo đi chia tay đứa em họ...

-Tôi sẽ trở về và lúc ấy chị ấy sẽ chỉ đi theo tôi thôi!!- Thằng nhóc nói, và quay lại nhìn cô bé đang khóc một lần nữa...

Trong bóng tối hơi khuất , hình như cậu bé ấy vừa khẽ nhếch mép thì phải...

Một cái nhếch mép...mà được thằng nhóc hiểu như lời chấp nhận thách đấu...

Rõ ràng là cậu bé ây không thờ ơ như bản thân cậu nghĩ...

Bỡi cái nhếch mép ấy chính cậu cũng không rõ ràng...

Cuối cùng.

Một mình cậu còn lại trong căn phong với một cô bé đang khóc.

Nhìn cô bé ngốc ấy nức nở...

"Mình đâu có cần con nhóc rắc rối này đi theo đâu chứ."

"Ngôc nghếch."

----------còn tiếp-----------

Chap 19 ~ 24 :

CHAP 19: Nụ hôn đầu??

"Thích con nhỏ này ư?"

"Không bao giờ."

Con bé Điệp Linh bây giờ dường như không thể hiểu nổi bản thân mình nữa, nó không hiểu tại sao nó cữ nghĩ mãi tới những lời Dương Minh đã nói lúc ban trưa cùng cái nhếch mép ngạo mạn ấy...Nó không thể hiểu nổi nó nữa rồi...đang chờ đời cái gì khi đó và tại sao tim lại khẽ nhói lên khi đó... Nó cũng không thể hiểu nổi nữa, con người trước mặt...hình như...có đối với người đó....có cái gì khác với những điều thường ngày nó hằng nghĩ...

Con người trước mặt- Dương Minh - Vẫn cái vẻ lạnh lùng như xưa nay vẫn thế, và cao ngạo...dĩ nhiên ... dù gì đi nữa, thì Dương Minh vẫn là Dương Minh.

...

Con bé Điệp Linh lấy làm lạ là không biết vì lý do gì tới giờ này mà nó vẫn còn yên bình cho được, tên ấy vẫn mải miết bước tiếp nãy giờ mà không hề một lần quay lại, cũng chẳng nói thêm điều gì, điều đó làm con bé có cái cảm giác như đang bị trói với một quả boom khổng lồ đang lăm le nổ bất kì lúc nào...Tốt nhất là con bé cầu trời đừng có một ai, hay bất kì cái gì, hay một hành động ngốc nghếch nào của bản thân châm cái ngòi nổ ấy.

Dương Minh vẫn mải miết nghĩ về thằng nhóc lạ...nghĩ về thái độ cũng như những câu nói của tên ấy... Hắn không thích thằng nhóc đó, ghét tên con trai dám cầm lấy tay bên kia của con bé mà níu lại...Không thích cái thái độ của thằng nhóc ấy, đối với con bé như một người quen thân từ lâu lắm rồi... Không thích cái thái độ và vẻ mặt hớn hở của con bé lúc ấy ở bên cạnh thằng nhóc lạ...Và hắn không thích, à , đúng hơn là ghét nụ cười vui vẻ đó, nụ cười mà dường như từ lâu lắm rồi, khi đối mặt với hắn , con bé không bao giờ có...lâu lắm rồi......

Và hắn ghét... vì hai kẻ đó đã dám ôm nhau ngay trước mặt hắn...

Và hắn ghét...

Bỗng nhiên một tờ báo rơi vào trước mặt hắn.

Tờ nhật báo "Dương Minh"...

Nói một chút về tờ báo này, đây là một tờ nhật báo nổi tiếng của trường ra đời cách đây hai năm. Nó đã đưa lại cho câu lạc bộ báo chí nói riêng và toàn trường nói chung một khoản lời không nhỏ và tờ báo đặc biệt hút khách mọi lứa tuổi, từ già tới trẻ, từ nam tới nữ từ các bà chuyên buôn dưa lê , bán dưa hấu cho tới các nhà đại gia có con gái dưới 20 tuổi , đặc biệt là những nhà đang ngấp nghé cái ghế thông gia nhà họ bạch. (Lạy chúa...Dương Minh mới có mười tuổi thôi à).Ngoài ra tờ nhật báo còn được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế cho các tập đoàn hàng đầu trên thế giới và tỉ phú dầu lửa... nhằm đưa lại cho họ những thông tin tức thời và giá trị để đánh giá người không lâu nữa sẽ ngồi vào ghế tổng giám đốc DL...Điều đó đã chứng tỏ một điều lớn lao răng báo lá cải cũng khá là có giá...à quên...cũng rất có giá là đằng khác, miễn là cho tới khi nó còn cung cấp cho người ta những tin vịt và nhưng tấm ảnh mỗi ngày của Dương Minh, bất cứ ở đâu trong trường và bất cứ khi nào(do các kí giả báo chụp trộm), và miễn là khi tờ báo còn nói xấu đủ điều về con bé Điệp Linh. Nói tới con bé, thật là không công bằng chút nào, nhẽ ra con bé phải được chia một khoản tiền thỏa đáng bởi cái công nó xuất hiện trên tờ báo mỗi ngày cho người ta cạnh khóe...(="=), Vô hình chung cái tên Điệp Linh và Dương Minh đã thành một cặp từ bao giờ...ở đâu người ta nhắc tới Dương Minh thì đảm bảo trong câu sau của họ sẽ nhắ tới điệp Linh như thể một ác qủy luôn ngấp nghé để mà xơi thịt thiên thân đẹp đẽ của họ bất kì lúc nào...

Vâng...

Có lẽ hôm nay CLB báo đã sai lầm khủng khiếp...Lạy trời, đây là ngày tàn của họ...

Nhật báo Dương Minh, số 412, ngay bìa báo là tấm ảnh to đùng mà không biết phóng viên nào nhanh nhẹn đã bắt được : Thái tuấn đang hôn lên má con bé Điệp Linh.

Công nhận, thời gian rất phù hợp...vị trí rất phù hợp và địa điểm chụp cũng rất phù hợp. Ảnh rất nét.

Và Dương Minh thì đang sôi lên.

Dĩ nhiên, điều gì tới sẽ phải tới...

Con bé từ sau nhìn lén lên phía trên, thoáng liếc thấy tờ báo, nó cũng ghé cổ vào xem.

-Chà...họ chụp cái này lúc nào thế nhỉ?Nhìn cũng nét ghê đó!!Công nhận mình ăn ảnh ghê!!-Con bé vừa nói vừa cười.

Dương Minh nhìn cái vẻ mặt tươi cười của con bé lại càng thêm bực.Đúng là không biết xấu hổ.

-Haha...con bé vừa cười, vừa giật tờ báo trên tay Dương Minh- cho tôi mượn tí nhé, xem cái mặt thằng Thái Tuấn... mà công nhận, nó càng lớn cũng càng đẹp trai ăn ảnh ghê!! Hồi nhỏ chụp ảnh với nó mặt nó chỉ đăm đăm thôi...

"Lại còn hồi nhỏ."

-Ha...mà đưa nó bức ảnh này, có khi nó sẽ đỏ mặt đấy...à không...-con bé vẫn một mình luyên thuyên- chắc chắn sẽ đỏ mặt cho...

Nhưng lúc đó miệng con bé bị chặn lại...

Dương Minh đang hôn...hôn nó...một nụ hôn thật sự...tay Dương Minh giữ lấy đầu của nó, ép mặt nó sát lại gần và không thể nào quay đi...không thể nào xô ra...mắt con bé mở to...lúc này đây...khuôn mặt Dương Minh thật gần...Lần đầu tiên nó gần tới vậy...Nụ hôn...có một chút gì đó như bắt buộc...cưỡng ép...nhưng cũng có một chút gì đó...vị ngọt...

Nụ hôn....hình như có vị gì đó của Dương Minh lắm lắm...

Nụ hôn kéo dài...Tay Dương Minh vẫn giữ lấy đầu nó...

Mấy giây nhỉ...mấy phút...hay bao lâu...chỉ biết nó bất ngờ đến không tưởng nổi và kéo dài...

-Cậu...-Bỗng con bé xô Dương Minh ra...khuôn mặt nó vẫn còn đỏ ửng...

Nó nhìn Dương Minh, vẫn thế, vẫn là sự hiện diện của cái nét cao ngạo lạnh lùng ấy...chẳng là gì hơn...Và kẻ ấy vẫn đang đưa đôi mắt vô cảm nhìn con bé...

Kẻ đó, nó thật sự không hiểu tại sao lại như vậy...

Cũng đúng thôi, chính kẻ đó cũng không hiểu nổi mình...

Hình như chỉ là một phút của sự quá phẫn nộ...

Phải thế không...

-Cậu...- Đó là nụ hôn đầu của tôi đấy...!!

-Có thật thế không?

Nghe cái giọng khá là lạnh lùng của Dương Minh, nước mắt con bé như muốn trào ra...

-Cậu nghĩ tôi là loại gì hả??

-Chỉ là một nụ hôn thôi.-Nói rồi, Dương Minh quay lưng bỏ đi...

Sao chứ, con bé đứng đó như trời trồng, tại sao chứ, đáng lẽ người bỏ đi phải là nó...

-Dương Minh, cậu quá đáng lắm rồi đấy...Bất chợt...nước mắt nó trào ra...

Nó không phải là một con bé dễ khóc...mà hình như nó đâu bao giờ khóc...

Tại sao...

Cái giọng lạnh lùng ấy còn văng vẳng đâu đó...

"Có thật thế không?"

Nụ hôn đầu đời của tôi đấy...

..........................................

Dương Minh.

Mình sao thế này? Mình đã làm gì? Tại sao mình lại hôn con nhỏ đó?

Mà thôi, chỉ là một nụ hôn thôi...

-Khoan đã!-Chiếc bánh chưa lên tới miệng đẽ bị cô bé cảm lại-Đây là quà cảm ơn của mình.

Và nhanh chóng, cô bé vươn qua cậu bé, hai đôi môi chạm vào nhau...mắt cậu bé mở to vì bất ngờ.

..Nụ hôn như cơn gió thoảng...nhẹ nhàng...

Nụ hôn ấy có vị bánh rán Đô rê mon.......

"Đó chẳng phải là nụ hôn đầu của cô đâu, Điệp Linh..."

Cái dáng ấy vẫn ngạo mạn bước đi...

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 20: Hai người...

"Chỉ là một nụ hôn thôi." ...

Trống vừa reo, con bé đã vội vã chạy ra khỏi lớp, trái hẳn với trước đây, dĩ nhiên điều đó làm một người chú ý, nhưng tất cả dấu hiệu bểu lộ sự chú ý của kẻ ấy, đơn giản chỉ là một cái nhìn lãnh đạm về hướng con bé ấy vừa khuất đi mà thôi. Dĩ nhiên rồi, Dương Minh thì mãi là Dương Minh, một nụ hôn có là gì đâu cơ chứ...

Nhưng...có thật thế không?

Cũng khó biết...kẻ ấy chẳng bao giờ để lộ cho người khác biết mình đang nghĩ gì, và kẻ ấy thực sự cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa ...

Chẳng hiểu vì sao khó chịu khi thấy tấm hình ấy...

Chẳng hiểu vì sao đã hôn con bé đó...

Chẳng hiểu vì sao khó chịu khi nghe con bé nói đó là nụ hôn đầu đời của mình...

Chẳng hiểu vì sao lại lạnh lùng quay lưng bước đi trước...

Nhưng lời giải đáp rất đơn giản, chỉ là kẻ ấy không chấp nhận và không thừa nhận mà thôi...

Và cuối cùng lại thế...

"Chỉ là một nụ hôn thôi."...

Dương Minh vẫn mãi là Dương Minh, luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, tới mức không hề biết mình đã vô tình làm tổn thương con bé ấy...

Con bé Điệp Linh...

Đứng trước cổng trường chờ đứa em họ và nhớ lại...hình ảnh lúc đó...mùi vị lúc đó...từng đường nét của con người lạnh lùng ấy...dường như cứ bám riết lấy con bé không chịu buông...

Tại sao? Tại sao nhỉ?

Khuôn mặt ấy lần đầu tiên gần thế...

Tại sao nó lại đỏ mặt?

Thấy rõ từng đường nét đẹp đẽ lạnh lùng......

Tại sao tim nó lại đau?

Nụ hôn...có một chút gì đó như bắt buộc...cưỡng ép...

Tại sao nó lại khóc?

...nhưng cũng có một chút gì đó...vị ngọt...

Tại sao con người ấy lại có thể lãnh đạm tới vậy?

"Chỉ là một nụ hôn thôi."

Hình như với người ấy một nụ hôn thì chẳng là gì cả...

Giống như một trò giễu cợt vậy, lại một trò chơi ác ôn để hành hạ con bé chăng....??

Phải rồi...

"Chỉ là một nụ hôn thôi."...

Con bé cũng tự lẩm bẩm lại...

"Chỉ là, chỉ là một nụ hôn thôi..."

"Chỉ là một nụ hôn thôi..."

...

-Chị sao thế?

Con bé ngẩng lên, là thằng nhóc Thái Tuấn, nó đã đứng trước ặt con bé tự lúc nào, đang căng đôi mắt khó hiểu nhìn con bé.

-Ra rồi à nhóc?

-Tôi đang hỏi chị sao thế mà?

-Không sao, chị đang chờ nhóc nè...

-Đừng gọi tôi là nhóc!!-Thằng nhóc cáu bẳn.

-Ax??Là nhóc thì mới gọi là nhóc chứ!!-Con bé khỏ nhẹ lên đầu thằng nhóc.Nó chau mày...

-Đấy, tôi đã cao hơn chị rồi, chị phải vươn người để gõ đầu tôi đấy thôi!!

-Nhóc thì mãi là nhóc thôi!!-Con bé cười...-Ấy ấy, Thái Tuấn...Chờ chị với!! Giận rồi à??

-Đấy, thấy chưa..-Thằng bé bước những bước nhanh và dài- chân chị còn ngắn hơn chân tôi nữa đấy!!

-Ax...Vậy thì thế này!!Để xem nhá!!-con bé vừa chạy lên vừa nắm lấy tay thằng em.....

...

Có một người đã chứng kiến tất cả.

Tay vô thức nắm chặt lại...

Bước vào xe...lạnh lùng...

Nhưng...

Kệ.

Kẻ ấy còn mặc kệ được tới bao giờ?

Còn lãnh đạm được tới bao giờ?

Giới hạn ở đâu?

....

--------------------------------------------------------------------------------

l0v3u4ever1503-05-2009, 22:24

CHAP 22.1: Bắt đầu ngày mới.

Chuông reo....và y như rằng con bé chuồn lẹ...

Hiển nhiên mà... "Tam thập lục kế, tẩu vi thượng kế" ^^

Có một kẻ nhìn cái bóng nhỏ ấy khuất sau cánh cửa và mỉm cười...nhẹ nhàng...

1s...2s..3s...

Nụ cười ấy chuyển thành một cái nhếch mép...

Có ai thấy giây phút khi thiên thần biến thành ác qủy chưa nhỉ? ^^

Không biết kẻ ấy đang nghĩ gì...

...

--------------------------------------------------------

6h sáng ngày thứ bảy.

-Chị!!Dậy đi chứ!!- thắng bé Thái Tuấn lay lay con bé.

-Im cho chị ngủ.

Con nhóc miệng nói mắt vẫn nhắm tịt, trùm chăn lên mặt.

-Dậy!!-Thằng nhóc hét.

Vô ích.

-Mẹ chị bảo dậy, có khách kìa.

-Kệ họ.-Con bé vẫn nửa nói nửa mơ...

-Này...tôi đếm đến ba không dậy thì...

...

-CHỊ CÓ NGHE KHÔNG HẢ???- Thằng nhóc bực tức hét...bó tay cái con nhóc ham ngủ nướng...

-Im lặng.

-TÔI ĐẾM ĐẾN BA KHÔNG DẬY THÌ ĐỪNG TRÁCH ĐÓ!!!

Con nhóc vẫn im lặng như thách thức.

-Một.

...

-Hai.

...

-Ba.

Và...

Thằng nhóc lật chăn ra, cúi đầu xuống, nơi chỉ cách vài phân là mặt con bé...

...................

Lúc ấy...thằng nhóc đã chứng kiến tất cả...

Tại sao cứ là anh ta...chị đã quên anh ta rồi mà? Tại sao vẫn cứ đi theo kẻ đó?Tại sao??

Tại sao?

Nó bất lực, khoảng cách tứ nó tới chổ hai người ấy quá xa, cho dù nó có chạy cũng không thể tách họ ra được....Nó biết điều đó. Răng nghiến chặt...

"Tại sao chỉ lại để anh ta hôn?"

...

..................

...

-Chị đừng quên, tôi cũng là con trai...

...

-Cậu làm gì ở đây?-Bất chợt giọng của Dương Minh. Thái tuấn nhìn về phía cửa.

-Anh làm gì ở đây?

-Tôi hỏi câu này trước cơ mà?

-Tôi phải hỏi anh câu này mới đúng.

-Cậu tại sao ở trong phòng này?-Dương Minh lạnh lùng.

-Vì tôi đang đánh thức Điệp Linh.

-Đánh thức?

-Ừh.

-Tôi thấy cậu định làm gì.-Dương Minh cười khẩy, tuy vậy , tay nắm chặt lại.

-Hôn chị ấy.- thằng nhóc hơi bối rối và mặt đỏ lên nhưng cũng trả lời đầy ương ngạnh và chỉ tay vè phía con bé Điệp Linh đang...say mê ngủ.

Dương Minh đang bực tức, đúng thế, đang bực tức vì một tên nhóc con ngang ngạnh và một con bé ngốc suýt bị hôn mà vẫn ngủ ngon lành, mắt vẫn khép chặt.

-Cô...Dương Minh tiến lên mấy bước ...Thái Tuấn đứng bật dậy khỏi giường dang tay ra cản lại.

-Anh lại đây làm gì?

Dương Minh không buồn trả lời.

-Tôi không cho phép lại đây, chị ấy đang ngủ.-Thằng nhóc cáu bẳn, đúng thế, nó đang không muốn ai lại gần thiên thần đang ngủ của nó, nhất là kẻ ấy.

-Tôi sẽ đánh thức cô ta.

CHAP 22.2: Ngày mới.

Dương Minh tới đón nó vào buổi sáng......Biết ngay là chuyện không lành chút nào...Vậy đấy...Đầu tiên là thức dậy với một cú ngã đau điếng ở dưới chân giường và khuôn mặt đầu tiên mà con mắt ngái ngủ của nó bắt gặp ngay trong hoàn cảnh đó không ai khác chính là thủ phạm vừa kéo cái chăn của con bé , kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang nhìn con bé chằm chằm, như thể đang nhìn một con vịt đang cố học đòi con chó con mà xoay lòng vòng để tự cắn cái đuôi của nó vậy, thế đấy, ... một cái cười khẩy chào buổi sáng, quả là một dấu hiệu khá là khả quan cho một ngày mới "tuyệt vời" , à không , hình như không phải một mà là hai ngày lận cơ đấy, hai ngày lận!! Hai ngày dã ngoại với lớp!!

Điều thứ hai của một ngày mới "tốt lành" à?? Ừm...nó đang được ngồi cùng bàn ăn sáng với người thừa kế tương lai của tập đoàn "DL" trong căn bếp nhỏ xíu nhà mình (nói một cách lịch sự là phòng ăn) và thưởng thức món bánh rán Đô-rê-mon tuyệt vời của mẹ (có thật thế không??) , điều mà trích như bản trường ca của mẹ nó từ sáng tới giờ thì quả là một vinh-hạnh-lớn-lao...

Ông trời hình như cũng khá là trớ trêu thì phải...Con bé Điệp Linh không hiể nổi lại sao cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch chuyên ăn sơn hào hải vị mà lại chịu ăn món bánh thường dân của mẹ nó mà không chê bai lấy một câu hay thậm chí còn ăn còn rất ngon lành nữa, tuy đây không phải là lần đầu tiên con bé thấy cậu ta "nuốt" món đó (lần trước có ăn "cướp" của con bé một lần rồi mà T^T ) nhưng cứ nghĩ là quá tam ba bận... ai ngờ... điều này có thể nói là "hợp khẩu vị" chăng?? Ừm...cho dù là gì đi nữa thì cái chuyện đó đối với con bé Điệp Linh chẳng đáng vui chút nào...mẹ nó đang lấy hết tất cả những chiếc bánh rán được mà "tấp" vào đĩa Dương Minh, Thái Tuấn thì dường như không thích món bánh này lắm nên không nói, thằng bé đang nhởn nhơ gặm từng chiếc trong đĩa bánh của mình,nhưng đĩa của con bé thì...chỉ có đúng một chiếc!!Một chiếc thôi đấy!! Một chiếc nhỏ nhất và hình như là thành phẩm tồi tệ nhất của mẹ!!! Có vị khét!!!

-Mẹ à!!-con bé lên tiếng- Tại sao của con ít như vậy nè?

-Thôi...cố ăn đi con à...-Mẹ con bé chặt lưỡi.

-Mẹ chẳng công bằng chút nào!!- Con bé ngán ngẩm nhìn vào mẩu bánh của mình rồi nhìn sang cái đĩa đầy ắp của Dương Minh, hắn vẫn còn xơi ngon lành. Cuối cùng ,con bé hiểu được kêu ca với mẹ nó cũng vô ích, liền nhìn sang thằng em ở bàn đối diện. Nhưng Thằng em cũng khá là vô tình, rốt cuộc chỉ thè lưỡi ra mà trêu...

-Không ăn nữa!! Con bé xô ghế ra định đứng dậy...

Bất chợt trong giây phút đó, có hai cái bánh rơi vào cái đĩa của con bé, một từ Dương Minh và một từ Thái Tuấn. Con bé không thể tin vào mắt mình. Hai kẻ đó sao ý nhỉ, một kẻ vẫn ngồi ăn như chưa có gì xảy ra...còn một kẻ thì hếch mũi: "Dẫu sao tôi cũng không thích lắm, nên nhờ chị xử lý đó!!"

...

Một Dương Minh đang nghĩ gì?

Một Thái Tuấn đang nghĩ gì?

Mặc kệ...

Một con bé vẫn ngon lành ngồi ăn hai chiếc bánh "lộc bất tận hưởng"...

...Chào ngày mới...

Sẽ là một ngày...à không...hai ngày tốt lành đây...^^

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 23: "Snow White"

-Wa!! Đẹp qúa!!-Con bé Điệp Linh reo lên khi nhìn ra cửa sổ.Mấy cô nàng tiểu thư và mấy tên tiểu công tử chỉ biết kêu ca nãy giờ rốt cuộc bây giờ cùng im lặng mà há hốc mồm vì cảnh đẹp... nhưng duy chỉ có một kẻ thì không.

-Ngốc nghếch.-Dương Minh nhướn mày lên.

-Này, có liên quan gì tới cậu chứ?

-Nhìn cô rất ngốc. Đừng có ngoác miệng ra như thế!-Dương Minh nhăn mày khó chịu.

Về phần con bé Điệp Linh, sau khi nghe Dương Minh tả lại bằng hai chữ "ngoác miệng", bông dưng nó thấy mình...ngốc thật.

Thấy cái vẻ không mấy "bình thường" của con bé, Dương Minh bất giác bật cười mà chính bản thân cũng không rõ. Lại thế, lại một nụ cười nửa miệng như diễu cợt. Ừh, Dương Minh mà, có vẻ như thế cũng đã là quá hậu hĩnh rồi...đúng vậy, tất cả thế đã quá hậu hĩnh cho một con bé ngốc nghếch đã dám quên hắn...

"Ừm, con nhỏ ngốc nghếch..."

Có lẽ cái thằng bé Dương Minh trước đây, cái thằng bé mà suốt ngày bị con bé ngốc đó cầm tay mà kéo đi chẳng thể nào ngờ rằng có ngày cái con bé đó lại quên nó... lại luôn cố vùng vẫy để trốn khỏi bàn tay của nó

Hình như cái thằng bé Dương Minh ấy...

...từ bao giờ nhỉ...?

Đã nghĩ...

...con bé đó bên cạnh mình là lẽ đương nhiên...

Lẽ đương nhiên?

...

Kí ức...

...Gió khẽ thổi...

Trên cánh đồng xanh...

Có hai đứa trẻ...

Cô bé đang ngồi ... ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh lộng gió...

Cậu bé đang nằm ngửa và kê hai tay ra sau đầu...mắt nhắm nghiền lại...

-Trời đẹp thật đó...Dương Minh!! Đừng có ngủ nữa mà!!

Cậu bé vẫn chỉ im lặng...chẳng có một dấu hiệu nào đang nghe cả.

-Ngủ rồi à?

Cô bé nhìn cậu bé...mỉm cười...

Hàng mi dài khép lại với nhau... tóc mai hơi dài phủ xuống...

-Này , Dương Minh, tớ gọi cậu là bạch tuyết nhé...-Cô bé lém lỉnh hất một sợi tóc vướng trên hàng mi dài...

-Da trắng như tuyết...tóc đen như gỗ mun....- cô bé mỉm cười ngắm nhìn khuôn mặt của cậu bé...

Gió thổi...

Lay động cả cánh đồng cỏ như gợn sóng...

Êm đềm...

...nhẹ nhàng...

-Tớ rất thích cậu...Dương Minh...

Cô bé mỉm cười...chắc mẩm là cậu bé ấy không nghe thấy đây mà, nên mới bạo dạn thế...

Lời nói...gió sẽ cuốn bay đi...

"Là bí mật của gió...gió nhé...."

...

Trên cánh đồng cỏ có một cậu bé đang nằm...

Hàng mi dài khép chặt...

Nhưng cậu bé ấy chẳng hề ngủ như cô bé bên cạnh nghĩ...

Cậu bé ấy đã nghe hết tất cả...

Nhưng vẫn chỉ im lặng...

"Con nhóc phiền phức."

...

Bây giờ...có một con bé Điệp Linh đang... đầu óc quay mong mòng vì không biết làm thế nào vì một cái lý do rất đỗi "đơn giản" : Dương Minh đang gục đầu lên vai con bé mà ngủ.

Còn con bé thì đang hứng chịu mấy cái lườm nguýt của cả lũ con trai lần gái, kể cả mấy lời xỉa xói từ xa của các tiểu thư...

"Ờ...đấy, cậu chủ Dương Minh yêu quý của mấy người đang ngủ trê vai ta đây...có giỏi thì lại mà thức hắn dậy đi!!"-con bé banh mắt, thè lười như trêu điên cả bọn.

Nhưng rất tiếc, chẳng ai có cái gan đó cả... Ai mà dám thức cậu chủ của tập đoàn DL dậy cơ chứ...Kể cả lũ trong lớp và...kể cả con bé.

Hắn vẫn gục đầu trên vai con bé...

Hàng lông mi dài khép chặt...

Tóc mai phủ xuống...

"Bình thường đáng ghét thế... nhưng phải công nhận, khi ngủ hắn giống thiên thần thật!!"

"Ax...mình sao thế này? " -con bé tự cốc vào đầu mình - "Đừng có để vẻ mặt hắn lừa chứ!! Hắn là ác quỷ đội lốt đấy!!"

Dương Minh vẫn ngủ...

Hàng lông mi dài khép chặt...

Tóc mai phủ xuống...

Hình như...yên bình lắm lắm...

Trong giấc mơ ấy của Dương Minh...

Có một cô bé lém lỉnh hất một sợi tóc vướng trên hàng mi dài của cậu bé...

-Này , Dương Minh, tớ gọi cậu là bạch tuyết nhé...

...

-Da trắng như tuyết...tóc đen như gỗ mun....

CHAP 23.2: "Snow White"

Trong giấc mơ ấy của Dương Minh...

Có một cô bé lém lỉnh hất một sợi tóc vướng trên hàng mi dài của cậu bé...

-Này , Dương Minh, tớ gọi cậu là Bạch Tuyết nhé...

...

-Da trắng như tuyết...tóc đen như gỗ mun....

...

---------------------------------------

Nguyên cái sự việc ấy rốt cuộc chẳng là gì với hắn cả. Dù cho cả cái hội cắm trại đang nhao lên, không ai không biết rằng Dương Minh đang gục đầu trên vai con bé không-đội-trời-chung mà ngủ những một tiếng ba mươi phút. Chỉ đơn giản, Dương Minh vẫn là Dương Minh, vẫn cứ xỏ tay vào túi quần mà bước đi như thường.

Tuy nhiên cái con bé đó thì không bình thường tí nào, cái việc làm "ghế tựa" bất đắc dĩ làm vai của nó mỏi nhừ, hơn nữa... đấy, nhìn vào thì biết, Dương Minh rốt cuộc vẫn chỉ là Dương Minh thôi, không xỏ tay vào túi quần mà bước đi sao được, khi mà tất cả hành lý của cậu chủ này đang yên vị trên lưng con bé.

-Nhanh lên.- Dương Minh quay đầu lại, nhướn mày nhìn con bé "nô lệ" đang gồng mình gắng sức trong đống hành lý .

-Nặng lắm à?

-Không nặng thì cậu lại mà xem này, mà cậu bỏ cái gì trong hành lý mà vừa cồng kềnh vừa nặng thế này?

-Chẳng có gì.

Nói xong Dương Minh quay đi, nhưng nếu để ý một chút thì trên khuôn mặt có một nét cười phảng phất.

Không xa phía sau, một vệ sĩ của Dương Minh đưa cái nhìn đầy ngụ ý nhìn người còn lại...

"Cậu chủ hiểm thật, hóa ra lý do sang hôm nay đòi chúng ta nhét đá vào ba lô là để như thế!!!"

...

Dương Minh là Dương Minh, mãi mãi chẳng ai đoán được...nhưng mà... hình như không phải thế...

...

-Này.

-Gì? - Con bé nhìn sang Dương Minh miệng vừa gặm một miếng bánh to đùng.

-Cô đâu cần ăn kiểu như thế. Nó đâu ngon tới vậy.- Dương Minh, ngược lại, vẫn chẳng đụng một tí nào tới phần cơm hộp mà đầu bếp đã chuẩn bị riêng.

-Dĩ nhiên rồi, câu đâu có vất vả như tôi chứ!! Với lại lúc sáng cậu đã ăn một đĩa bánh doremon đầy rồi mà!- Con bé Điệp Linh nhăn nhó như thể giải thích với một đứa bé một điều-mà-ai-cũng-biết.

Dương Minh, người từ trước tới này ghét nhất bị người ta xem là trẻ con nay lại bị con nhóc "oắt con" nói với cái giọng như thể lại làm hắn thêm bực mình.

-Này. Vừa nói Dương Minh vừa vươn người qua cạp một miếng bánh thật to đang ăn dở trên tay con bé.

-Á Á Á!!! Sao dám gặm bánh của tôi hả??- Con bé Điệp Linh hét lên dãy nảy.

-(...)

Dương Minh chỉ nhai như thể không để ý tới con bé đó.

-Này, không lẽ cậu không được người ta dạy rằng không được ăn tranh bất kì cái gì mà người khác đã ăn giở sao??

Dương Minh vẫn nhai.-(...)

-NÀY!!!!- Con bé vẫn hét lên không chịu tha.

Nuốt ực một cái, Dương Minh gọn lỏn:

-Cô thật phiền. Nô lệ.

Ờ đấy, không biết ai mới là phiền ấy nhỉ...Nhưng rốt cuộc Dương Minh vẫn chỉ là Dương Minh mà thôi... Tuy nhiên...con bé Điệp Linh thì lại khác, có một dấu hiêu nho nhỏ dù cho con bé không nhận ra nhưng khi Dương Minh ghé sát mặt nó để"tính" gặm cái bánh trên tay nó, bất chợt, tim khẽ thót llên một cái kì lạ...

-Mà nô lệ...- Dương Minh bất chợt...

-Gì nữa đây?- Con bé nhăn nhó...một lần Dương Minh gọi nó là một lần "chẳng lành" chút nào.

-Đi lấy nước đi!! Gần đây có suối.

-Trong ba lô cậu không có nước à?

-Không có. Chỉ có nước uống thôi.

-Thế cậu cần nước làm gì?

-Rửa tay đó. Ngốc.- Lần này tới lượt Dương Minh nói như đang dạy một đưa trẻ một điều hiển nhiên lắm.

-Suối gần lắm, tự ra mà rửa.

-Không . -Dương Minh nhíu mày. Đi hay không, nô lệ?

-Xì...- con bé đứng dậy, nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng ăn nốt. Rồi lếch thếch vác cái chai rỗng đi.

Có những điều chờ đợi phía trước...chẳng ai biết cả...

Nhưng một Dương Minh lạnh lùng đang nhìn cái bóng nhỏ nhắn bước đi, điều đó ai cũng có thể thấy...

Khuôn mặt ấy phảng phất một nét cười, không phải là cái nét cười thiên thần mà Dương Minh hay sử dung làm "vũ khí", cũng không phải là cái cười khẩy "đáng ghét" thường ngày...

Nét cười đó cao ngạo...

Nhưng nó... bình yên...

"Cái bánh lúc nãy cũng đâu có tệ..."

"Con nhóc phiền phức..."

Có những điều chờ đợi phía trước...chẳng ai biết cả...

Điều gì tới sẽ phải tới...

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 24: Niềm tin và gió...

Ký ức...

Gió thổi, dường như trên cánh đồng xanh ấy bao giờ gió cũng thổi thì phải...

Cô bé lén nhìn sang cậu bé. Cậu bé đang ngồi đó, cái vẻ trầm tư suy nghĩ cho biết cậu chẳng hề biết gì tới cái ánh mắt quan tâm của cô bé, hay có khi, cậu thật ra chẳng thèm để tâm ...

Gió lại thổi, cả cánh đồng cỏ khẽ lay như gợn sóng...nhẹ nhàng...

Gió vẫn thổi...

Hình như trên cánh đồng xanh ấy bao giờ gió cũng thổi thì phải...

-Oa...gió dễ chịu thật, ở đây bao giờ cũng có gió Dương Minh há!! -Cô bé mỉm cười, bỗng nhiên đứng bật giậy dang tay đón lấy gió, hít một hơi thật sâu như thể để gió hòa vào...

Cậu bé ấy chỉ im lặng, vẫn im lặng, không thèm nói gì, nhưng đối với cậu bé ấy, im lặng nghĩa là đồng ý... Đúng vậy, dường như trên cánh đồng xanh này bao giờ gió cũng thổi...

Nó làm cho cậu luôn nhẹ nhàng..., đó là lý do tại sao cậu lại thích cánh đồng này tới thế...

Nhẹ nhàng...

Cả hai im lặng ngắm nhìn bầu trời xanh trong gió...

Bỗng một lần nữa, cô bé lên tiếng phá tan khoảng không gian im lặng, cô bé đó là thế, với cậu bé ấy, cô bé luôn là một cô bé ồn ào...

-Dương Minh, chắc chị ấy đi mà không nói cũng có lý do...- cô bé ngập ngừng...

Cậu bé lúc bấy giờ mới rời mắt khỏi bầu trời xanh, nhíu mày nhìn cô bé.

-Ừhm ...vì thế- hít thêm một hơi sâu để lấy can đảm - cậu đừng có buồn.

Cậu bé đó chẳng nói gì, cũng đứng dậy, như thể vừa bị cô bé làm cụt hứng vậy, mặc dầu... rõ ràng chẳng có gì thay đổi cả.

-Cậu về à?- Cô bé hỏi.

Không nói gì, cậu bé bước đi.

Gió vẫn thổi...

-Không phải việc của cậu. Rồi tôi sẽ tìm ra chị ấy.-Cậu bé ấy không thèm quay lại, cái giọng vẫn lạnh lùng và cao ngạo như xưa nay.

Cô bé không nói gì, ừm, có vẻ như cô bé ấy đã lo những điều không nên lo, lại cứ lo rằng cậu bé ấy sẽ buồn cơ chứ, hình như cô bé ấy ngốc thật...

...

Cô bé chạy theo cậu bé , dù đã bị cậu bé bỏ rơi lại một đoạn khá xa...

-Này, Dương Minh, nếu... - Cô bé hơi ngập ngừng, có vẻ như cô bé lại sắp hỏi một câu ngốc nghếch nữa rồi, nhưng không hiểu sao, cô bé ấy vẫn tiếp tục... - ...nếu...một ngày tớ sẽ biến mất như chị ấy, cậu cũng sẽ đi tìm chứ? - Cô bé ấy hỏi với một ít tin tưởng , và cả đôi chút hy vọng nữa.

Gió vẫn thổi, cứ thổi...

Cậu bé quay lại. Và rồi lại quay đi nhanh chóng.

-Phiền phức.

Gió vẫn thổi, dường như trên cánh đồng ấy gió luôn thổi thì phải... gió nhẹ nhàng...

Cô bé nhìn một lần nữa, cả bầu trời... cả cánh đồng... và cả gió...

Cô bé ấy đang mỉm cười thì phải, tay dang ra đón lấy gió, nhẹ nhàng...

"Có lẽ cậu ấy sẽ không tìm rồi, nhưng có cần đâu chứ, khi mình mãi mãi ở bên cậu ấy..."

-Phải rồi- Cô bé hét to quyết tâm- mình sẽ mãi mãi ở bên cậu ấy!!!

"Bởi vì... cậu ấy sẽ chẳng tìm mình nếu mình đi đâu..."

Gió thổi... dường như trên cánh đồng ấy luôn có gió thì phải...

...thì phải?.......

...

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

...

Cậu bé ấy lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời...

Cánh đồng cỏ...

Cậu bé ấy dường như vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn im lặng , cao ngạo và lạnh lùng như thế, điều duy nhất thay đổi, phải chăng là cậu bé ấy dường như đơn độc hơn...

Hôm nay, không có cô bé ấy, cái cô bé ồn ào, phiền phức, ngốc nghếch...

Cậu bé vẫn lặng ngắm bầu trời...

Bất chợt cậu bé ấy đứng dậy, bực dọc...

"Con bé đó..."

Hôm đó hình như không có gió... nhìn bầu trời xanh dường như cũng chẳng làm cậu bé đó có thể dễ chịu...

"Tại sao nó dám quên mình?"

Bất chợt trong tâm trí cậu bé ấy hiên về, câu hỏi ngốc nghếch ấy...

...

-Này, Dương Minh, nếu...- Cô bé hơi ngập ngừng, có vẻ như cô bé lại sắp hỏi một câu ngốc nghếch nữa rồi, nhưng không hiểu sao, cô bé ấy vẫn tiếp tục... - ...nếu...một ngày tớ sẽ biến mất như chị ấy, cậu cũng sẽ đi tìm chứ?

...

"Vậy thì...câu trả lời của tôi là : Chẳng bao giờ đâu."

"Đúng vậy, mình ghét con nhỏ ngốc nghếch đó..."

"Chẳng bao giờ..."

"Ngốc nghếch."

Hôm đó hình như không có gió...

Cánh đồng cỏ không có gió...

Chẳng thể nào...

...làm người ta dễ chịu nổi...

Hình như... chẳng phải gió bao giờ cũng thổi...

...

Có thật cậu bé ấy sẽ chẳng bao giờ đi tìm không?

.........................................................................

----------còn tiếp-----------

Chap 25 ~ 29 :

CHAP 25: Ông cụ non.

Dương Minh, mới tí tuổi đầu mà tính nết chẳng thua gì các cụ già, giống như bây giờ là một ví dụ điển hình...kẻ ấy đang thưc sự không hiểu tại sao người "lớn" lại bày ra cái trò đi "tìm hiểu thiên nhiên" này làm gì, và hắn cũng chẳng thể nào hiểu được cái vẻ vui thú trên gương mặt "lũ con nít" cùng tuổi.

-Đâu có vui tới thế.- Thằng bé nhìn cái con bé bên cạnh , đang có cái vẻ hớn hở lắm lắm.

-Chỉ có cậu mới không vui thôi!!

Cả lớp được giáo viên đưa tới một cái hồ lớn tuyệt đẹp, được bao quanh bởi những bờ cây xanh mát được điểm xuyết bởi những bông hoa trắng tinh khiết và cả những khóm hoa vàng như phản chiếu ánh mặt trời...nước trong hồ xanh và long lanh đến kì lạ, mang lại cho người ta cái cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu, nhưng chũng tươi mới và đầy sức sống, tới mức mà Dương Minh, cái kẻ lạnh lùng nhất cũng lại và ngưởng mặt lên trời, như muốn ôm và cảm nhận hết cái bầu không khí trong lành đấy.Hình như...thiên nhiên vốn dĩ là một phép màu...

-Đó, thấy chưa!!- Con bé hét lên như thể bắt được "quả tang" vậy - Cậu cũng thích mà!!

-Vậy tại sao tôi không thể thích? - Dương Minh hỏi ngược lại, ngang bướng.

-Vậy mà ai vừa mới bảo không vui? - Con bé hếch mũi.

Thằng bé ấy thè lưỡi như trêu tức:

-Đó là hồi nãy thôi, bây giờ thì khác rồi. -Nói xong, kẻ đó lại xỏ tay vào túi quần và bước đi, trên khuôn mặt còn phảng phất một nụ cười "đắc thắng".

Bỗng nhiên tiếng cô chủ nhiệm gọi lại:

-Nhanh lên, hai nhóc kia.

-Vâng. - con bé lẽo đẽo chạy lên.

-Chỉ còn hai đứa là chưa phân thuyền nữa thôi, vậy hai đứa ngồi một thuyền nhé!! - cô giáo mỉm cười.

-Không, thưa cô...-con bé Điệp Linh định ********, nhưng chưa gì, miệng nó đã bị tay của Dương Minh chặn lại. Thằng bé mỉm cười với cô giáo:

-Vâng ạ.

Rồi nắm tay con bé kéo đi, để lại đằng sau cô giáo trẻ đang...cảm động:

-Ôi, đúng là một đứa trẻ ngoan.

-Cậu định làm gì? - Con bé bị kéo xuống thuyền và tay hãy còn vung vẩy, chống đối.

-Yên không chìm cả hai bây giờ, xấu xí.

-Cậu nói gì??- Con bé bùng lên, đứng bật dậy, con thuyền nhỏ chao đảo.

-Chẳng nói gì cả. Dương Minh thè lưỡi lần thứ hai trong ngày...-mà...cậu đừng nghĩ rằng nếu rới xuống hồ tôi sẽ cứu đó!! Vậy nên ngồi yên đi.

Con bé bực mình ngồi xuống, quả thật, nó là đứa duy nhất trong lớp không biết bơi, và... nhìn cái kiểu "đẩy" thuyền của Dương Minh thì chứng tỏ hắn không có khá chút nào.

Chiếc thuyền cứ xoay vòng vòng tại chỗ.

-HAHAHA- Con bé Điệp Linh cười vang vào cái mặt "lúng túng" của Dương Minh lần đầu tiên nó thấy. Các nhóm khác đều đã cách bở một đoạn khá xa chỉ trừ có hai đứa.

Thằng bé rõ ràng gặp khó khăn nhưng vẫn không bỏ cuộc, cầm cái chèo, quật tới tấp vào nước.

-Không phải vậy!!-Con bé hét lên.- Cậu ngốc thật đấy, không thấy thầy giáo chèo đều tay sao, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi, cho mái chèo ngập xuống, đẩy luồng nước về phía sau...

Dương Minh "cặm cụi" nghe theo, và quả thật cái thuyền của hai đứa bon bon chạy. Hắn mỉm cười, một nụ cười thích thú thực sự trên khuôn mặt, và con bé Điệp Linh bỗng nhận ra nụ cười đó.

-Cậu...Con nít vẫn là con nít thôi, cho dù có "vờ" lạnh lùng và "người lớn" đi nữa.

Dương Minh hiểu câu nói đó, ngay lập tức thu lại cái vẻ thích thú trẻ con của mình. Và khuôn mặt, quay trở lại cái nét cao ngạo thường trực. Hắn bao giờ cũng là một người khó hiểu như thế, chẳng ai có thể hiểu được.

Bỗng nhiên một khoảng im lặng khác thường.

Nắng chiều vàng lạt nhưng cũng đủ làm mái tóc đen của Dương Minh như lấp lánh...

-Này...- con bé buột miệng...- tôi gọi cậu là bạch...

-Bạch Tuyết? Không đâu. -Dương Minh nhăn mày.

-Ủa, sao biết tôi muốn gọi cậu là Bạch Tuyết hay thế? - Con bé tò mò.

Câu hỏi làm Dương Minh hơi bất ngờ.

...

Cô bé nhìn cậu bé...mỉm cười...

Hàng mi dài khép lại với nhau... tóc mai hơi dài phủ xuống...

-Này , Dương Minh, tớ gọi cậu là bạch tuyết nhé...-Cô bé lém lỉnh hất một sợi tóc vướng trên hàng mi dài...

-Da trắng như tuyết...tóc đen như gỗ mun...

...

-Bởi vì...-Dương Minh lẳng lặng...- Trước đây có một con bé ngốc nghếch đã nói như thế.

Lại im lặng...

Dương Minh, hình như nó đã quên mất cái con bé trước mặt là cái con bé dám quên nó...

-Cô...

-Cái gì?

-Ngốc nghếch.

Gió nhè nhẹ và mặt nước vẫn long lanh...

Ngốc nghếch....

--------------------------------------------------------------------------------

thegazette1004-05-2009, 07:34

ac. ac. hok pót nua~ ah", >""< dang hay mo", .......

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 26: Gặp nạn

-Cô...

-Cái gì?

-Ngốc nghếch.

Gió nhè nhẹ và mặt nước vẫn long lanh...

Ngốc nghếch.....

-------------------------------------

Dương Minh đúng là một kẻ thất thường, điều đó không ai có thể phủ nhận.

Hắn bống nhiên đòi về sớm .Và con bé Điệp Linh, nó không hiểu sao nó cũng bị kéo đi theo.

-Cậu hay thật, không muốn chơi cũng để tôi ở lại chơi với cả lớp chứ!!

-Không nói nhiều, về ngay!!- Dương Minh nhìn vào mắt con bé , và con bé hiểu dường như, đó không phải là một trong những trò đùa quái dị của hắn.

-Chúng ta bị theo dõi.-Hăn thẳng thừng.

Ngay khi ra khỏi tầm mắt của giáo viên, cả bốn cùng chạy...

...

-Đã báo cho quản gia và cảnh sát chưa?- Dương Minh hỏi, một trong hai người vệ sĩ trả lời.

-Rồi, thưa cậu.

Một trong hai lên tiếng:

-Tại sao chúng ta không đối mặt với chúng?

-Bởi vì...tiếng thở của Dương Minh bắt đầu gấp gáp, nhưng giọng nói vẫn còn bình tĩnh đến lạ thường -Bọn chúng đã có sắp đặt trước nên chắc đoán được thực lực của chúng ta bây giờ.

-Sắp đặt?

-Lát nữa tôi sẽ giải thích. Nhanh lên!!

Cả khu rừng , lúc nãy khi con bé Điệp Linh đi qua nó còn cảm thấy đẹp đẽ , long lanh với những tia sáng lấp lánh đan vào kẽ lá, nhưng dường như bây giờ, cảm thấy nó rậm rạp và dường như có nhiều bí ẩn, cả những nguy hiểm đang chờ đợi nữa.

Dương Minh cảm thấy bàn tay ướt mồ hôi của con bé bên cạnh. Thế cũng đúng, con bé đó có được đào tạo từ nhỏ để tránh những việc bất ngờ như thế này đâu, và hắn tự trách mình đã quá chủ quan. Vốn dĩ từ trước tới này, hắn không tham gia vào bất kỳ chuyến tham quan nào với học sinh trường cả. Chấp nhận chuyến đi hôm nay quả là một sai lầm. Bọn kia hẳn đã có sắp đặt trước mới chon đúng thời điểm vào chuyến đi hôm nay.

Gọi cho quản gia, báo cho ông ta biết chúng ta đã sẽ tạt theo hướng tây nam của khu rừng để đề phòng ,mai phục ở đường mòn chính!- Dương Minh liến thoắng ra lệnh.

Tiếng chân nghe sát đằng sau...

Nhưng...

Người vệ sĩ không làm gì cả.Hắn đứng lại.

-Tại sao tao phải nghe lời mày?

Hắn...

Ngay lập tức hai người vệ sĩ của Dương Minh lao vào nhau.

-Cậu chủ, người cứ chạy trước đi. Tôi sẽ cầm chân hắn. - Người vệ sĩ già nói dọng dứt khoát, vẻ cương nghị hiện trên khuôn mặt rám nắng và những vết nhăn từng trải.

-Ông không đánh nổi tôi đâu. Đừng quên, tôi cũng đủ khả năng để làm vệ sĩ của thằng nhóc.

-Mi...-nhưng ông không thể nói gì hơn , vì ngay lúc đó, bọn kia đã duổi kịp lúc, người về sĩ ngay lập tứ và nhanh chóng rút về, che chắn trước mặt Dương Minh, cả ba người đúng về hướng mặt đối mặt với chúng.

-Bọn mày thua rồi- tên vệ sĩ trẻ tiến lên, hăm dọa. Nhưng Dương Minh, không biết tự lúc nào, đã rút súng ra, thằng nhóc đã kịp lên đạn trong lúc lộn xộn vừa nãy, bước qua một bên và nhắm vào mục tiêu. Tiếng súng vang lên phá vỡ khu rừng yên tĩnh. Tên phản bội ngã xuống.

Nhưng ngay lúc đó, cả bảy tên còn lại cũng chĩa súng vào ba người.

-Đầu hàng đi. Bọn mày nghĩ có thể thoát ở cái chốn khỉ ho cò gáy này sao?- Hắn nhếch mép.-Và...bọn tao cũng có súng.

...

Cả ba bị xách tới một cái lều nhỏ. Bọn chúng khóa tay Dương Minh và Điệp Linh lại với nhau.

-Bọn mày bắt tao nhằm mục đích gì?

-Im đi thằng nhóc! Tại sao tao phải trả lời mày hả?- Tên có vẻ là người đứng đầu trong bọn chúng lên tiếng xấc xược.

-Tại sao chúng ta không đưa người cho bọn kia?-Một thằng khác hỏi.

-Bọn nó chưa trả tiền.

-Thì sao?

-Đồ ngu!! Phải tiền trao cháo múc chứ!!- Hắn bực dọc vì sự dốt nát của thằng em. Điệp Linh để ý thấy, dù là trong lúc đó, tưởng chừng như ngàn cân treo sợi tóc, trên nét mặt của Dương Minh vẫn có một nét cười khinh miệt lướt qua.

Cả hai tên đó bước ra khỏi lều.

-Khi bọn chúng vừa đi, cả hai đưa tiến lại gần vệ sĩ già, Ông ta bị thương ở tay trong cuộc đọ súng..

-Ông ấy...-con bé hốt hoảng, nhưng lúc này là lúc nó không thể khóc, ông ấy không sao chứ?

-Bị ngất vì mất máu quá nhiều thôi.-Dương Minh nói, vừa xé một cánh tay áo và giúp ông ta băng bó.

-Cậu có vẻ thạo quá nhỉ?

-Tôi được học để bảo vệ bản thân trong những lúc thế này.-Dương Minh nói- Không giống như cô.

Phải rồi, con bé nhớ ra, hắn từ trước tới giờ đều thế, sống trong thế giới luôn đề phòng người ta sẽ bắt cóc hay sát hại mình bất cứ lúc nào. Có lẽ, đó là lý do hắn luôn mang cái vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.

-Không sao chứ? Dương Minh bất chợt hỏi khi nhìn sang con bé.

-Không sao.- Con bé lắc đầu.-hình như có người đứng đằng sau chúng thì phải.

Không hiểu sao Dương Minh bật cười. Kẻ đứng sau chúng có vẻ là một đứa thông minh mới sắp xếp được như thế, nhưng hắn đã lầm khi chọn lũ này.

Con bé nhìn Dương Minh, hắn dường như vẫn đang tính toán.

-Xem ra chúng ta phải chờ tới tối rồi. Người tôi ra lệnh báo tin là tên phản bội lúc nãy, nên có lẽ quản gia vẫn chưa biết gì về việc này đâu. Nhưng ắt hẳn giáo viên sẽ gọi báo cho ông ta ngay khi phát hiện chúng ta mất tích.

-Tại sao lúc nãy chúng ta không ở lại? Có giáo viên vẫn an toàn hơn?

-Đồ ngốc. Cô nghĩ bọn họ chống lại bọn này được à? Còn cả lũ học sinh. Ở lại chỉ tội gây nguy hiểm cho họ thôi.

Con bé nhìn Dương Minh, khuôn mặt dó đang cực kỳ nghiêm túc.

-Ngoài cửa có bốn tên cánh gác, và bọn chúng có súng. Tốt nhất chúng ta cứ ở đây và chờ đợi. Đằng nào ông ấy vẫn còn bị thương. Ít nhất thì bọn chúng không có ý giết chúng ta.

Hình như ngoài lều, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, và cứ mỗi lúc, khi gió đập vào lều , cứ nghe như những nguy hiểm đang chập chờn...chờ đợi...

-Này...tôi có thể...ngồi sát cậu hơn được không?- Con bé Điệp Linh hơi ấp úng...

Dương Minh nhìn nó.

-Tôi...đừng hiểu nhầm, chỉ là như thế sẽ cảm giác an toàn hơn thôi.- Con bé chông chế vội vã.

-Ngốc xấu xí. - Bất chợt Dương Minh lại thè lưỡi ra, làm cái điệu bộ trêu tức không biết đã học ở đâu, con bé Điệp Linh bật cười.

...

-Mà...tại sao, tôi cũng bị xem vào việc của cậu vậy?

-Bởi vì chúng có thể bắt cô để ép tôi nếu tôi chạy một mình. Ngốc.

-Tôi với cậu đâu có quan hệ gì. Con bé hếch mũi.

-Nhưng cô là điểm yếu của tôi.

Bất chợt cả hai im lặng.

Điệp Linh, con bé hơi bất ngờ trước câu trả lời của Dương Minh, và chính Dương Minh cũng thế, hắn cũng không ngờ trong một giây nhanh chóng hắn lại trả lời như vậy.

"Con bé đó là điểm yếu của mình ư?"

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 27 : Đóng lại và mở ra.

27.1.

Điệp Linh, con bé hơi bất ngờ trước câu trả lời của Dương Minh, và chính Dương Minh cũng thế, hắn cũng không ngờ trong một giây nhanh chóng hắn lại trả lời như vậy.

"Con bé đó là điểm yếu của mình ư?"

Thời gian trôi qua, dường như chậm, rất chậm...

Màn đêm đã buông xuống nếu người ta không kể tới một vài tia sáng yếu ớt và tàn lụi cuối cùng của mặt trời. Màn đêm trong cái khu rừng này, có lẽ điều gì sẽ xảy ra chẳng ai có thể biết được, gió cứ từng hồi rít lên như thể đang rình rập vậy, tinh quái và nguy hiểm...

Bao lâu nhỉ? Cả hai cứ ngồi thế và im lặng thế, cổ tay vẫn bị còng, tạo ra một mối liên kết nho nhỏ giữa hai người, đủ để làm con bé Điệp Linh an tâm, và nhịp tim mỗi lúc lại gấp gáp tới khó thở, bởi con người cứ luôn yên lặng và cao ngạo ấy, đã lỡ nói ra một câu chẳng nên nói:

"Nhưng cô là điểm yếu của tôi"

Chẳng ai có thể hiểu nổi Dương Minh.

Hắn vẫn lạnh lùng.

-Này... cậu có...sợ không?- con bé ấy lại hỏi, phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng.

Dương Minh, hắn không trả lời, điều đó làm cho con bé có cảm thấy mình ngốc nghếch, hắn nhìn vào mắt con bé, cái ánh nhìn như thể xoáy sâu vào tâm can, như thể sự trừng phạt dành riêng cho đứa con gái tò mò.

Phải rồi, Dương Minh, hắn thì sợ cái gì cơ chứ...

"Nhưng cô là điểm yếu của tôi..."

-Này...Dương Minh, nếu...-Con bé ngập ngừng...- nếu một ngày... tôi biến mất cậu sẽ đi tìm chứ?

Bất chợt lúc đó, ánh mắt Dương Minh thay đổi, hắn quay mặt đi nhanh chóng về một hướng khác...

-Này, Dương Minh, nếu... - Cô bé hơi ngập ngừng, có vẻ như cô bé lại sắp hỏi một câu ngốc nghếch nữa rồi, nhưng không hiểu sao, cô bé ấy vẫn tiếp tục... - ...nếu...một ngày tớ sẽ biến mất như chị ấy, cậu cũng sẽ đi tìm chứ?

Hắn nhếch mép lạnh lùng, trả lời cái câu hỏi mà ngày hôm ấy hắn đã không trả lời rõ ràng.

-Chẳng bao giờ đâu.

Ngốc nghếch...

...

-Đứng dậy!!! Đi theo tao!!

-Đi đâu?

-Có người cần gặp tụi bay!!-Hắn liến thoắng, cái kiểu "nói quách cho xong". Đang chờ tụi bay ở lều bên kia đó.

-Ai? - con bé hỏi. Nhưng tên ấy càu nhàu, chỉa súng vào đầu con bé Điệp Linh khó chịu:

-Nhanh!!!

Cả hai đứa đứng dậy, tuy nhiên, cánh cửa lều lại một lần nữa mở ra, và hai người khác bước vào...

Bóng đêm phía sau...

Tối rồi...

Khu rừng lạnh ngắt...

Gió vẫn thổi, rít lên từng hồi, đập vào căn lều nhỏ như gào thét, như dọa nạt...

Điều gì sẽ tới...và sẽ đi?

...

Một trong hai người vừa bước vào, hắn có vẻ từng trải chẳng thua gì vệ sĩ của Dương Minh, tuy nhiên dường như khuôn mặt bặm trợn hơn rất nhiều. Hắn gắt với tên mập hồi nãy như đuổi chó:

-Không cần thiết nữa, chúng tao muốn nói chuyện với bon nhóc lều bên này, mày cút ra đi!!

Thằng mập đó, nét cay cú hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng hắn vẫn "ngoan ngoãn" nghe lời.

Cửa lều một lần nữa mở ra và khép lại.

Bốn người, mặt đối mặt...

Im lặng bao trùm...

Mắt Dương Minh nãy giờ vẫn chỉ dán vào người thứ hai.

...

27.2

Con bé ấy có quen người đó không nhỉ, nhưng đầu nó bắt đầu nhói lên khó chịu, nó đào bới trong ký ức, chẳng thể nào nhớ nổi người ấy là ai, nhưng rất quen...

Và nó lại càng sợ hãi, sợ hãi một điều gì đó mà nó không thể hiểu, một nỗi sợ hãi mông lung nào đó chẳng liên quan tới cái tình cảnh dầu sôi lửa bỏng của hiện tại...

Tay run lên...

Còn Dương Minh, hắn biết rõ người đó hơn ai hết.

Chò dù hình bóng ấy đã thay đổi theo thời gian, cao hơn và xinh đẹp hơn, nhưng nét mặt vẫn không đổi, vẫn là cái nét mặt dịu dàng, đến mức mà Dương Minh, hắn tưởng như người ấy sẽ cười ngay sau đó, như thể trước đây...

Nhưng không...

-Quả là trái đất tròn...Dương Minh! -Người ấy cất giọng lạnh băng- À không, phải nói là cậu chủ nhỏ của tập đoàn DL chứ nhỉ?

-Chị...

-Không ngờ phải không? Đến cả tôi cũng không ngờ cơ đấy. -Cô ta nói một cách máy móc, rồi ngồi xuống cái ghế gần đó.

Con bé Điệp Linh nhìn sang Dương Minh.

Dương Minh vẫn đứng đó, trong một giây, con bé đã nghĩ rằng kẻ ấy không còn bình tĩnh, nhưng rồi, Dương Minh, hắn lại trở lại cái nét lạnh lùng, dường như lạnh lùng hơn cả sự lạnh lùng vốn có.

Dương Minh mãi mãi vẫn là Dương Minh.

-Tại sao lại là chị?

-Mày biết không? Câu hỏi đó trước đây năm năm tao cũng đã tự hỏi, tại sao lại là tao .Nhưng lúc đó, không ai trả lời tao cả, một con bé đang sống yên lành với bố mẹ, bỗng nhiên phải chạy trốn vì gia đình phá sản, sống chui lủi, chật vật. Cha tao sa lầy, mất hết chí hướng, rượu chè, cờ bạc. Chỉ còn mỗi mẹ tao lao lực. Và vì thế, bà ấy chết.

Nói tới đó- cô ta giọng như khản đi. Nuốt ực những giọt nước mắt, cô ta tiếp tục.

-Nhưng may sao ông trời có mắt, những ngày tháng chui lủi của tao kết thúc, ba tao, ông làm một vố làm ăn lớn và được một ông chủ lớn người Mĩ trọng dụng, ông ta giúp đỡ ba tao xây dựng lại cơ nghiệp.-Cô ta cười.- Nhưng mày biết không? Mẹ tao chết vì lao lực đó là điều tao mãi mãi chẳng thể quên, và những tháng ngày bẩn thỉu tồi tệ đó, tao vẫn nhớ, nó làm rách nát tâm hồn tao...

-Tao tới đây để trả thù. Để hành hạ đứa con đáng tự hào của Bạch gia.

Dương Minh, hắn vẫn im lặng, theo như tính toán. Hắn cần kéo dài thời gian, người của hắn sẽ đến.

-Cô định hành hại tôi bằng cách nào?

-Mày nghĩ xem...-Cô ta nhếch mép.Rồi liếc về phía Điệp Linh, con nhỏ đó vẫn bám theo mày như ngày xưa nhỉ?

-Mày nghĩ sao nếu nó quằn quại ngay bên cạnh mày?-Cô ta cười , độc ác.

-Cô ta không liên quan gì tới tôi cả!!-Dương Minh hét, hắn đọc được sự nham hiểm trong ánh mắt đối phương.

-À, tao quên mất, mày vẫn như xưa nhỉ, hắt hủi con bé đó, vậy nên, nếu có làm một phát đạn ngay giữa tim nó, chắc mày cũng không nghĩ gì đâu, phải không?

Không khí căng thẳng. Đâu đó ngoài kia có những tiếng xào xác và âm thanh không rõ...

Tay Dương Minh bất chợt nắm lấy bàn tay ướt đẫm của Điệp Linh.Hắn đang lo lắng cho con bé.

Đứa con gái lên đạn.

Dương Minh nhìn chằm chằm vào đối phương, lạnh ngắt.

Bàn tay hắn nắm lấy tay con bé Điệp Linh đang run sợ.Xiết chặt.

Còn Dương Minh?

Hắn có bình tĩnh?

Thực sự Dương Minh hắn có biết sợ chăng?

Có, hắn biết, hắn biết sợ. Hắn sợ con bé ấy lại một lần nữa biến mất.

"...cô là điểm yếu của tôi..."

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 28: Đến và đi.

-À, tao quên mất, mày vẫn như xưa nhỉ, hắt hủi con bé đó, vậy nên, nếu có làm một phát đạn ngay giữa tim nó, chắc mày cũng không nghĩ gì đâu, phải không?

Không khí căng thẳng. Đâu đó ngoài kia có những tiếng xào xác và âm thanh không rõ...

Tay Dương Minh bất chợt nắm lấy bàn tay ướt đẫm của Điệp Linh.Hắn đang lo lắng cho con bé.

Đứa con gái lên đạn.

Dương Minh nhìn chằm chằm vào đối phương, lạnh ngắt.

Bàn tay hắn nắm lấy tay con bé Điệp Linh đang run sợ.Xiết chặt.

Còn Dương Minh?

Hắn có bình tĩnh?

Thực sự Dương Minh hắn có biết sợ chăng?

Có, hắn biết, hắn biết sợ. Hắn sợ con bé ấy lại một lần nữa biến mất.

"...cô là điểm yếu của tôi..."

Trong căn lều nhỏ, một sự im lặng bao trùm, năng nề và khó thở.

Cái sự nặng nề ấy dường như át hẳn những âm thanh bên ngoài...

Con bé Điệp Linh... nó sợ, nhưng điều nó sợ bây giờ không phải là do cái mũi súng đang chĩa chằm chằm vào trán nó, vào giữa mặt, và chuyển dần xuống hướng trái tim như đùa giỡn, mà điều nó đang sợ, lại là một nỗi sợ hãi miên man nào đó nó chẳng thể nào đoán nổi, và cũng chẳng thể nào nhớ ra, cho dù đã lục lọi hết những ngóc ngách tận cùng của đầu óc...

Người con gái đó biết nó.

Nhưng tại sao nó lại không biết nhỉ?

Có phải nó đã quên đi điều gì không đáng quên...

Không khí yên lặng, có vẻ như đứa con gái đối diện muốn kéo dài hơn cái việc đe dọa Dương Minh, để gặm nhấm cái cảm giác „trả thù" hoặc là...

Bàn tay đứa con gái đó đang run... bàn tay cầm súng đang run lên bần bật, lựa chọn có đi sâu vào tận cùng của cái ác hay không không phải là một lựa chọn dễ dàng...

Hận thù và lương tâm?

Giết ? Hay không giết?

Dương Minh , hắn nhận ra đôi tay ấy đang run, và hắn hiểu đó cũng là một điều có lợi cho hắn, cô ta vẫn đủ thông minh, và đủ lương tâm để không ra tay tàn sát tàn sát một sinh mạng vô tôi, nhưng hắn cũng chẳng chắc được, vì một điều đơn giản, con người đôi khi có những bộc phát chẳng kiểm soát nổi....

Tiếng gió đập vào căn lều...

Nhưng dường như, chẳng ai để ý tới điều đó nữa... Nó bị át bởi cái không gian nặng nề bên trong...

À không, trừ một người. Dương Minh , hắn vẫn luôn giữ cho đầu mình bình tĩnh và khả năng của mình nhạy bén nhất có thể, và hắn đang chờ đợi những kết quả từ những tính toán của hắn.

Một âm thanh nào đó nghe như tiếng cành cây gãy...

Ngoài ra, bên ngoài vẫn tĩnh lặng tới lạ thường...

Và một điều hắn thấy... Dương Minh....nhếch mép.

Chẳng ai có thể hiểu nổi Dương Minh.

Vẫn lạnh lùng...và cao ngạo?

Phải hay chăng?

Nhưng duy chỉ có một điều chứng tỏ...

Bởi nét mặt vẫn thế...

-Nếu có trách, thì trách Dương Minh.- Cô ta nói với con bé Điệp Linh.-Trước đây chị cũng đã rất yêu em như yêu thằng nhóc đó vậy, nhưng, xin lỗi...-như một sự biện minh cho những hành động mà cô ta sắp thực thi...

-Cô ta thì có thể trách tôi...nhưng chị thì không. - Câu nói đó, có thể dễ là một câu như đổ vào lửa, lại kèm theo cái nhếch mép của Dương Minh đáng ra lại càng tồi tệ, tuy nhiên, với những người hiểu được Dương Minh, thì điều đó lại cho kết quả ngược lại: Dương Minh- hắn chẳng bao giờ nói những điều thừa thãi.

Bốn mắt nhìn nhau... ánh mắt của Dương Minh, xoáy sâu vào tâm can cái kẻ ấy, ánh mắt như thể thâu tóm...

Đôi mắt đen ấy, lại một lần nữa nhấn chìm tất cả...

-Có những sự thật đằng sau việc công ty nhà chị phá sản năm năm trước, mà có lẽ bố chị suốt đời không kể cho chị. Có lẽ đó là lý do, ông ta đã sụp đổ và tiều tụy, vì chính ông ta đã giết ông ta.

Đứa con gái im lặng...hay chỉ có thể im lặng...

Dương Minh, vẫn giữ vẻ bình thản trên khuôn mặt, điều hắn cần là thời gian, và ... thời điểm.

-Công ty của bố chị, trước khi chuyện ấy xãy ra, đã đi vào tình trạng khốn đốn, khó mà cứu thoát, do ông ta, vì lợi lộc, đã bớt xén nguyên liệu trong một số lượng hàng lớn, và ngay khi chuyện ấy bị phát hiện, cổ phiếu của GM đã đồng loạt hạ giá, không ai thu vào. Các cổ đông hốt hoảng. Bố chị không còn khả năng chấn chỉnh lại công ty nữa, thất bại, lương cho nhân công nhiều ngày không trả. Và sự sụp đổ của ngành dệt may còn kéo theo sự sụp đổ trên lĩnh vực thời trang của GM. Có lẽ chị còn nhớ, GM là công ty chuyên về hai mặt đó đúng không? Đi lên từ ngành dệt và bước từng bước sâu vào thị trường thời trang, và sụp đổ cũng như thế.

Con bé nhận ra sự bất thường ở Dương Minh, có lẽ kẻ đây là lần đầu tiên nó thấy kẻ ấy nói nhiều như thế, trước đây, cho dù là đúng hay không, Dương Minh cũng chẳng buồn mở lời.

Có lẽ kẻ ấy đang tính toán gì đó... Tay vẫn nắm chặt tay con bé...

Nhưng dường như trừ con bé ấy ra, hai người kia chẳng để ý tới sự bất thường của Dương Minh, bởi vì tên kia , hắn không quen Dương Minh trước đây, và còn đứa con gái xa lạ, người ấy có lẽ vẫn chưa nguôi cơn bàng hoàng về những việc vừa nghe được...Tuy nhiên, tay vẫn lăm lăm cây súng, chĩa vào con bé...

-Bố chị , cho dù ông ta không công nhận, hay chị muốn phủ nhận đi nữa, thì việc ông ta bất tài, đó là điều không thể chối. Chính ông ta đã bôi nhọ lên MG, cái thương hiệu mà...ông ngoại chị đã cố gắng xây dựng.-Dương Minh, hắn lại nhếch mép, đó không hẳn là cái cười khẩy, cái nhếch mép so với cười khẩy, thì lạnh lùng hơn. Khả Mai- cô ta dường như bần thần vì những lời nói đó và cũng vì...Dương Minh...

Đúng hay sai?

Gió đập vào lều, có lẽ có lòng ai đó cũng đang gào lên như cơn gió vậy...

Đúng... hay sai?...

-Mày...nói dối!!!-DL đã nhấn chìm MG!!!-Cô ta nói, nhưng có vẻ giống như đang tự nói với bản thân mình...

Ngoài lều...

-Chúng tôi đã muốn cứu MG.

-Bọn mày chỉ nói thôi , đúng không? Bọn mày như thể bão, khi con thuyền của chúng tao đã bấp bênh... Và bọn mày lật nó!!

-Chị đang nói cái bản hợp đồng cuối cùng của MG? À không, bản hợp đồng của MG với Win mới là bản cuối cùng chứ nhỉ.

-Bọn mày hứa hẹn nhận ký bản hợp đồng, để đưa MG qua khỏi khó khăn, một hợp đồng mà chúng tao sống trở lại, một bản hợp đồng đủ để vực chúng tao lên hoặc... để xô chúng tao xuống.

-Đúng vậy.

-Và ngày ký hợp đồng, thì bọn mày lại từ chối thẳng thừng vì đã ký với một công ty khác.

-Chúng tôi đã nghĩ có thể cứu được MG, tuy nhiên chúng tôi làm sao có thể chắc chứ? Thương trường...

-Và bọn mày lật lọng?-Cô ta như rít lên, súng chuyển sang hướng Dương Minh.

Kẻ ấy vẫn nhìn như khiêu khích.

-Kẻ lật lọng, có lẽ là MG.

-Mi...

-Bố chị, trước khi kí với chúng tôi, lại nhận một lời mời béo bở từ Win, và nếu không có chuyện cổ phiếu Win hạ giá bất ngờ, thì người thừ chối trong ngày hôm đó không phải là chúng tôi.

Cô ta đứng như trời trồng , dường như không thể tin được, tay cầm súng hơi run lên, lỏng đi và chun xuống....

Đó là thời điểm.

Là cơ hội...

Dường như ngay vài giây tiếp theo , có nhiều điều đã xảy ra cùng một lúc, Dương Minh giơ chân đá văng cây súng ra khỏi tay, tên bặm trợn tiến lên, và rồi nhanh như cắt , hắn ăn trọn một đòn của người vệ sĩ già chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, và ngã lăn xuống đất.

Cả ba cùng chạy...

Đuổi theo!! Đuổi theo bọn chúng!! -Khả Mai hét lên, và cả lũ từ lều bên kia xông ra, đuổi theo.

Rừng đêm...

Tan vỡ...

Điều gì sẽ đến ...và sẽ đi?

...

Con bé nhìn Dương Minh, máu chảy dài từ một bên vai xuống.

Đỏ...

Dương Minh

Con bé khóc...đang khóc...

Kẻ ấy vẫn chỉ ngồi tựa vào xe, im lặng.

Vẫn cao ngạo...vẫn lạnh lùng...

Máu...

Kẻ ấy có đau không nhỉ?

Những tiếng nấc khan...

...

-Chẳng có gì đâu.- Kẻ ấy cười. Dương Minh đang cười cơ đấy...

Gục đầu vào vai con bé, kẻ ấy thiếp đi...

Máu vẫn chảy...

Đỏ... và uớt sũng...

Dương Minh mãi mãi chỉ là Dương Minh mà thôi...

Cao ngạo...

Lạnh lùng...

Phải là thế?

Mãi mãi chỉ là Dương Minh thôi...

...

Nhưng Dương Minh ...là như thế nào nhỉ?

--------------------------------------------------------------------------------

CHAP 29: The Ending

Con bé nhìn Dương Minh, máu chảy dài từ một bên vai xuống.

Đỏ...

Dương Minh

Con bé khóc...đang khóc...

Kẻ ấy vẫn chỉ ngồi tựa vào xe, im lặng.

Vẫn cao ngạo...vẫn lạnh lùng...

Máu...

Kẻ ấy có đau không nhỉ?

Những tiếng nấc khan...

...

-Chẳng có gì đâu.- Kẻ ấy cười. Dương Minh đang cười cơ đấy...

Gục đầu vào vai con bé, kẻ ấy thiếp đi...

Máu vẫn chảy...

Đỏ... và uớt sũng...

Dương Minh mãi mãi chỉ là Dương Minh mà thôi...

Cao ngạo...

Lạnh lùng...

Phải là thế?

Mãi mãi chỉ là Dương Minh thôi...

...

Điệp Linh chờ trên ghế, nó không biết rằng nó đã ngồi như thế bao lâu.Ly nước cam mà người ta rót cho nó vẫn nguyên vẹn. Các giác quan của nó căng lên và lắng nghe từng động tĩnh. Nhưng vô vọng. Biệt thự nhà họ Bạch dường như chẳng ai có thời gian dành cho nó. Nếu ra khỏi căn phòng, nó tin rằng nó có thể nghe đôi chút về tin tức của Dương Minh, nhưng cái cách nhấn mạnh của bà quản gia lúc nãy, rằng nó đừng có dại dột mà đi lung tung trong cái biệt thự này,hay đặt chân ra khỏi vùng giới hạn. Và giới hạn của nó, dù lúc đó bà ta chỉ bóng gió , nhưng cho tới lúc này thì đã quá trõ ràng . Nó liếc nhìn người vệ sĩ đứng canh ngoài cửa phòng - bọn họ cứ như nó là người đã bắn phát súng đả thương Dương Minh vậy.

Nghĩ tới đây, con bé Điệp Linh lại thở dài. Cuối cùng nó vớ lấy cốc nước cam và nuốt lấy một ngụm. Nó không phải là người đã bắn viên đạn đó nhưng quả thật,vì nó mà Dương Minh bị thương, có khác gì nhau cơ chứ? Đáng lẽ người ăn phát đạn ấy không phải là Dương Minh...

"Viên đạn xé toạc cơn gào thét của gió rừng đêm lao về hướng Điệp Linh, con bé chẳng thể nào nhấc chân, vô vọng, sợ hãi...

Thằng con trai họ Bạch lao ra...

Suy nghĩ hay không suy nghĩ?

Máu...

Đỏ và ướt đẫm..."

Con bé đã thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ sau một thời gian dài căng các giác quan của mình lên, nó không thể kiểm soát nổi đôi mắt và cơ thể rũ xuống của mình nữa. Giấc ngủ tới chẳng như mong muốn...

...

Cánh cửa mở ra. Một kẻ bước tới.

Kẻ ấy khẽ cúi xuống, đặt môt nụ hôn lên gò má của đứa con gái đang ngủ.Một thoáng lướt qua, nhanh và nhẹ nhàng.

"Ngốc nghếch."

...

-Này...Dương Minh, nếu...-Con bé ngập ngừng...- nếu một ngày... tôi biến mất cậu sẽ đi tìm chứ?

-Chẳng bao giờ đâu.

...

" Chẳng bao giờ...

..................................................bởi vì...

.................................................. .............................chẳng bao giờ tôi có thể để cô biến mất một lần nữa. "

...

Trong giấc mơ có một con bé đang mỉm cười...

...

------------------------------------------------------------------------------------------------

Đó là tình yêu.

Cho dù kí ức của Điệp Linh có trở lại hay không, nếu bọn họ là của nhau, sẽ mãi thuộc về nhau...

Có thể có người đã từng không nhận ra, có thể có người đã từng "vô tình", có thể có người đã từng quên rằng họ đã yêu như thế nào, hay có thể có người đã từng phủ nhận tình cảm của mình hàng trăm lần đi chăng nữa... nhưng tình yêu vẫn hiện hữu ở đó...

Chỉ cần một người đưa tay ra...

Nếu bọn họ là của nhau...

...

Tôi khép lại một câu truyện...

Tôi để mở một kết thúc...

And...

.....................I hope with all my heart ....

.................................................. ....................that......

.................................................. ...................................you never forget this story...

................................................� �...... .................................................. ..............................with them...

----------The End-----------